Cố Lâm Uyên hơi động lòng, đây là lời tốt đẹp nhất hắn từng nghe ở đời này.
Hắn trầm tư trong nháy mắt, sau đó lại nói: “Nàng nhìn thấu tất cả bố trí của ta, cho nên cố ý liều mình bảo vệ ta trước mặt Hạ Dực Thần?”
Tô Tử Câm sững sờ, nàng quả thực biết Cố Lâm Uyên không thật sự trúng mê dược.
Cho dù nàng không bảo vệ, Cố Lâm Uyên cũng sẽ không chết.
Vẻn vẹn một chưởng Cố Lâm Uyên đánh Hạ Dực Thần kia, cũng đủ để chứng minh thực lực của hắn, Hạ Dực Thần cũng không phải đối thủ của hắn.
Nàng không phủ nhận, nàng bảo vệ Cố Lâm Uyên trước mặt Hạ Dực Thần là vì để lại cho Hạ Dực Thần cùng Thẩm Mộc Nhiễm một con đường lui.
Bởi vì nếu nàng không ngăn cản, Hạ Dực Thần thật sự đâm về phía Cố Lâm Uyên, hai người bọn họ liền mất mạng.
Luận thủ đoạn, luận tàn nhẫn, bọn họ đều không phải là đối thủ của Cố Lâm Uyên.
Tô Tử Câm dựa vào Cố Lâm Uyên, gối đầu lên cánh tay hắn.
“Nếu là lúc khác, ta cũng sẽ bảo vệ chàng.”
Cố Lâm Uyên tự tay xoa cái mũi nhỏ của Tô Tử Câm.
“Giải thích này đủ hợp lí.”
Tô Tử Câm cười.
“Lâm Uyên, tha cho bọn họ một con đường sống đi.”
Cố Lâm Uyên khẽ nhíu mày, hắn nói: “Nàng bảo ta thả hổ về rừng giữ lại hậu hoạn?”
“Bọn họ cũng không phải hổ, đừng nói khó nghe như vậy.”
“Có phải hổ hay không, nàng thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076315/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.