Cố Lâm Uyên chau mày, thần sắc lạnh lùng, bàn tay duỗi một cái, trực tiếp xé mở y phục đã rách của Tô Tử Câm.
“Không được...”
Tô Tử Câm vô thức che ngực, nàng cắn chặt môi, hai mắt có chút sương mù.
“Không được? Tô Tử Câm, ngươi dựa vào cái gì nói điều kiện với ta?”
“Ngươi, ngươi đừng như vậy được không...”
Tô Tử Câm rất sợ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cố Lâm Uyên tức giận thế này.
Lần đầu tiên thấy Cố Lâm Uyên không chút nào thương tiếc nàng thế này.
“Ta đối với ngươi không tốt sao? Mấy ngày nay, ta đào tim đào phổi cho ngươi, ngươi đều cho chó ăn rồi?”
Tô Tử Câm không ngừng lắc đầu: “Không, không phải.”
“Không phải? Vậy tại sao phải chạy trốn? Tại sao phải hạ dược ta?”
“Ta muốn đưa bọn họ rời đi...”
“Ngươi muốn cùng bọn họ rời đi? Ta đáng ghét như vậy? Ước gì đời này cũng không cần nhìn thấy ta ư?”
“Không có!”
“Tô Tử Câm, dáng vẻ ngươi nói dối thật sự rất giả tạo.”
Cố Lâm Uyên cười lạnh một tiếng, hắn nói: “Ngươi cảm thấy ta rất dễ lừa gạt phải không?”
“Không phải ”
“Không phải? Ngươi rõ ràng là thân nữ nhi, lại luôn giấu giếm, dù ta ép ngươi thế nào, ngươi cũng không nói, ngươi biết những ngày kia ta sống thế nào không?”
“Ta mỗi ngày đều nghĩ, đều ép mình tiếp thu, lại tự nói với mình, đoạn tụ cũng không sao.”
“Bây giờ suy nghĩ một chút, thật buồn cười!”
“Ngươi đừng như vậy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076312/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.