Vải quấn ngực rách ra, lộ ra cái yếm đào cùng xương quai xanh trước ngực.
Một màn này khiến Hạ Dực Thần cùng Thẩm Mộc Nhiễm kinh ngạc đến ngây người.
Bọn họ há to mồm, trừng lớn hai mắt, ngây người đến quên phản ứng.
Chỉ là trong nháy mắt, chỉ thấy mơ hồ đại khái, còn chưa thấy rõ.
Đột nhiên, một tấm chăn bỗng nhiên đánh úp lại, bọc thân thể xinh xắn của Tô Tử Câm lại.
Ngay lúc đó một chưởng mạnh mẽ đánh tới, trực tiếp đánh trên ngực Hạ Dực Thần, ném thân thể hắn đụng vào tường.
Hạ Dực Thần lộn ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt Tô Tử Câm trắng bệch, chậm rãi quay đầu.
Thấy Cố Lâm Uyên chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại, hắn trầm mặt, ôm Tô Tử Câm bọc chăn lại.
“Ngươi... Các ngươi...”
Hạ Dực Thần quỳ rạp trên mặt đất, ngực đau đến gần như không thể nhúc nhích.
“Tử Câm, ngươi vậy mà là... là... Nữ tử... Cố Lâm Uyên, ngươi không có trúng độc!”
Cố Lâm Uyên trầm mặt, ánh mắt lóe lên một tia sát khí, hắn tiến lên một bước, đang muốn giết Hạ Dực Thần.
Tô Tử Câm sốt ruột, nàng vội vàng ôm lấy cánh tay Cố Lâm Uyên.
“Đừng mà!”
Tô Tử Câm khẩn cầu nhìn Cố Lâm Uyên.
Nhưng sắc mặt Cố Lâm Uyên lạnh như sông băng vạn năm không thay đổi, bây giờ trong tròng mắt hắn còn nổi lên bão tuyết tàn sát bừa bãi.
“Không được? Tô Tử Câm, ngươi được lắm!”
Cố Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076311/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.