Từng ấy năm tới nay, Thương Lăng thật sự chưa từng thất bại.
Nhưng muốn xé mệnh cách, nội tâm Vũ Bạch vẫn tan vỡ.
“Chủ nhân, mệnh cách vốn không dễ xé như vậy, ta chẳng những muốn lén lút đi trộm, còn muốn trút xuống toàn lực xé...”
Vũ Bạch còn chưa nói hết, trực tiếp bị ngắt lời.
“Ta chỉ cần kết quả.”
Nội tâm Vũ Bạch tan vỡ, Thương Lăng đều nói đến mức này, hắn còn có thể thế nào?
Xé thì xé đi.
“Vâng, chủ nhân.”
Vũ Bạch đang muốn rời đi, lại nghe Thương Lăng lại mở miệng.
“Đời này, không cho phép bất kì kẻ nào tới quấy rầy. Tới một người, ngươi giết một kẻ, lọt một tên, lột một miếng vảy rồng của ngươi.”
“...”
Trong lòng Vũ Bạch khổ, Vũ Bạch không nói.
“Vâng, chủ nhân.”
Lòng Vũ Bạch tràn đầy vết thương hóa hồi chân thân, từ trên cổng thành bay đi.
Bóng đêm dần dần dày, mây đen che mất ánh trăng, một đêm này, nhất định là một đêm không ngủ.
Lúc này, một người toàn thân áo đen từ dưới tường thành đi tới.
“Thuộc hạ bái kiến Vương gia.”
“Thế nào?”
“Hoàng thượng băng hà, thái tử đã chạy tới tẩm cung hoàng thượng, tổng quản thái giám còn chưa tuyên di chỉ.”
“Ừm, đúng lúc lắm.”
Cố Lâm Uyên xoay người, sắc mặt lạnh lùng, mang theo sát khí đi xuống tường thành.
Hoàng cung.
Bên trong Thái Khôn Cung, thái tử Tô Tử Lịch đang quỳ gối trước giường bệnh hoàng đế Tô Khai Nguyên khóc ròng ròng.
“Phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076282/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.