Triều thành yên lặng như tờ, dân chúng đều lâm vào giấc ngủ say.
Không có ai phát hiện, trên bầu trời đêm vắng vẻ, cự long màu ngân bạch từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên cổng thành.
Chớp mắt sau, cự long biến hóa nhanh chóng, biến thành một nam tử tóc bạc, dừng sau lưng một thân ảnh khác sau thành lâu.
“Chủ nhân ”
Vũ Bạch hai tay ôm quyền, thi lễ một cái với thân ảnh trên cổng thành.
“Ngươi tới thật là sớm, hai mươi tám năm, ta sắp hoài nghi ngươi bị ai bắt đi hầm canh rồi.”
Vũ Bạch giật giật khóe miệng, thần sắc cứng đờ.
“Chủ nhân, Tiên Giới một ngày, thế gian một năm, dù sao cũng mới một tháng mà thôi...”
“Bò chậm như vậy, càng già càng vô dụng sao?”
Trong lòng Vũ Bạch khổ, Vũ Bạch không muốn nói.
Thương Lăng độc miệng càng ngày càng lô hỏa thuần thanh.
“Chủ nhân, lần đầu tiên ta đến Thiên cung, lần đầu tiên trộm mệnh cách, ta cần thời gian điều tra.”
“Thật ra ngươi có thể tra thêm ba tháng rồi hạ phàm.”
“...”
Vũ Bạch muốn khóc, hắn rất muốn khóc, lần trước nuốt Tì Hưu có chút khó tiêu, Thương Lăng không an ủi một chút không nói, bây giờ còn khi dễ hắn như vậy.
Thật không có lương tâm.
Vũ Bạch yên lặng lầu bầu một câu ở trong lòng: Đối nhân xử thế không tốt, sẽ bị vấp té!
“Nói đi, nàng ở đâu?”
“Hoàng cung.”
“Hoàng cung? Tại sao lại ở hoàng cung? Là công chúa hay là thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076281/chuong-419.html