Tim Chỉ Hề run lên, nàng ngồi xổm xuống, nhặt lên một mảnh băng hoa trước cửa, đặt ở trong lòng bàn tay.
Đột nhiên, băng hoa hòa tan trong lòng bàn tay nàng, mang theo từng cơn lạnh lẽo xâm nhập lòng bàn tay.
Hắn đã tới?
Lúc Chỉ Hề sợ run, một giọng nói âm âm hiểm hiểm đột nhiên truyền đến từ phía sau nàng.
“Tư Mệnh, có phải ngươi trúng gió rồi không, không có việc gì ngồi chồm hổm trước cửa nhà mình?”
Chỉ Hề vốn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bị giọng nói này bỗng nhiên dọa giật mình, nàng giật bắn lên.
“Vọng Thư, ngươi tìm đường chết à? Hù ta làm gì!”
“Tư Mệnh, ngươi mới tìm đường chết! Ngươi hù chết ta rồi ngươi biết không! Trở về lại không nói một tiếng, không có việc gì cũng không báo tin bình an, ngươi là thứ không có lương tâm!”
Vọng Thư nhìn Tư Mệnh, dáng vẻ tức giận.
Chỉ Hề sững sờ, trước đây lúc nàng cùng Xích Đế đánh nhau Vọng Thư ngay ở đây, nàng biến mất lâu như vậy cũng không cho nàng ấy tin tức gì, chắc là gấp muốn chết rồi.
Nàng vội vàng xông lên phía trước mấy bước, kéo Vọng Thư vào trong lòng, dùng sức ôm một cái.
“Vọng Thư, ta nhớ ngươi muốn chết!”
Bị Chỉ Hề bỗng nhiên ôm lấy khiến Vọng Thư ngẩn ra, sau đó đưa tay bóp eo nàng.
Cái bóp này đau đến mức khiến Chỉ Hề nhảy dựng lên, lui lại mấy bước.
“Ngươi thế này ta không ăn đâu! Hừ!”
“Vậy ngươi ăn cài gì? Tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076271/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.