Chương trước
Chương sau
Thanh Ly bị Chỉ Hề chọc cười, hắn đứng phía sau sờ sờ cái đầu nhỏ của Chỉ Hề.

“Vậy thì muội tự đi nhé, chiếu cố bản thân cho tốt.”

“Biết rồi!”

Thanh Ly nắm tay trái Chỉ Hề lên, sau đó tay vung lên, lưu lại trên cổ tay nàng một đóa sen xanh.

“Hoa sen này khắc vào hồn phách muội, về sau nếu như muội cần ta, chạm vào đóa sen này, đóa hoa dính máu thì ta liền có thể cảm giác được.”

Chỉ Hề nhìn đóa sen xanh rất sống động trên cổ tay, khóe miệng không khỏi toét ra.

Do đó lúc lịch kiếp, nếu lại xuất hiện mấy kẻ như Dao Cơ, nàng sẽ không sợ!

Cũng không cần phải lo lắng người phàm hay tiên!

“Cảm ơn huynh Thanh Ly.”

“Không tạ ơn, chuẩn bị một chút liền đi đi, chớ trì hoãn thời gian.”

Chỉ Hề gật đầu.

Ở cửa Thanh Liên Linh Sơn, Thanh Ly nhìn theo Chỉ Hề đi xa.

Trên sơn môn, Thanh Ly thở dài một tiếng: “Ta sẽ không để muội lại phải chịu đau khổ, muội phải chiếu cố bản thân thật tốt đấy.”

Bên trong Địa Phủ âm khí âm u, các quỷ hồn bay có thứ tự, nhóm quỷ sai cẩn trọng làm việc.

Trên một góc đường hoàng tuyền, Quỷ Soa Giáp dùng sức moi khối băng cuối cùng ra.

Hắn ôm khối băng, thở ra một hơi thật mạnh.

“Rốt cụôc cũng san bằng xong, quá cảm động, thật là vui, chưa từng vui vẻ như vậy!”

Từ sau lần thứ hai Thương Lăng xuất hiện ở Địa Phủ nửa bước thành băng đá, những quỷ sai khổ sở bọn hắn đã lâu rồi không được nghỉ ngơi thật tốt.

Mỗi đêm mỗi ngày xúc băng, thời gian kia, thật đáng sợ.

Vừa khóc, vừa phải xúc băng, Quỷ Soa Giáp quay đầu ngẫm lại, cảm giác mình quá kiên cường.

Lúc này, Quỷ Soa Giáp lệ nóng quanh tròng, cực kì kích động ném khối bắng vào trong thùng gỗ đầy băng.

Hắn đứng dậy, kéo theo thùng gỗ chuẩn bị đi đổ sạch.

Lúc này, xa xa hắn liền nghe được Quỷ Soa Ất gân giọng quát lên.

“Thương Thương Thương Lăng, lại lại lại lại lại tới!”

Nghe tiếng kêu gào, Quỷ Soa Giáp tê tâm liệt phế kêu thảm một tiếng, thân thể mềm nhũn ngất đi.

Nghe một tiếng rầm, Quỷ Soa Ất vội vàng chạy qua đây, hắn vỗ vỗ khuôn mặt Quỷ Soa Giáp.

“Nhát gan như vậy? Ta còn chưa nói hết đâu! Hắn tới lịch kiếp, không có nửa bước thành băng, tâm tình không tệ!”

Nhưng mà những lời này, Quỷ Soa Giáp ngất đi không nghe được.

Quỷ Soa Ất bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đưa tay kéo Quỷ Soa Giáp đi.

Trên đường hoàng tuyền, một thân ảnh trắng như tuyết chậm rãi đi tới, trên người hắn cũng không tản ra hơi thở lạnh như băng.

Tuy là như vậy nhưng rất nhiều quỷ hồn gặp hắn vẫn đi vòng.

Không thể không nói, khí thế Thương Lăng bày ở đó, không phải bất kì kẻ nào cũng dám tới gần.

Thương Lăng đi vào Địa Phủ, gửi lại chân thân, sau đó hồn phách bay tới bên cạnh cầu Nại Hà.

Mạnh Bà héo hon múc một chén Mạnh bà thang, đưa cho Thương Lăng.

Thương Lăng nhìn cũng không liếc mắt nhìn Mạnh Bà, cũng không có đưa tay nhận, trực tiếp đi ngang qua Mạnh Bà, đi tới phía Luân Hồi Đạo.

Trước Lục Đạo Luân Hồi, khóe miệng Thương Lăng không khỏi nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

Nếu Tư Mệnh bài xích Thương Lăng như vậy, vậy thì đổi một thân phận, nước lạnh luộc ếch xanh*, đợi lúc nàng phát hiện thì hối hận cũng không kịp.

*thả ếch vô nước lạnh luộc dần, con ếch cứ quen với nhiệt độ tăng từ từ nên không nhảy ra, kết quả chín lúc nào không hay J)))

Ngược lại thứ hắn không bao giờ thiếu, chính là thời gian.

Nghĩ như vậy, Thương Lăng bước vào bên trong Lục Đạo Luân Hồi.

Thiên Phủ Cung.

Sau khi rời khỏi Thanh Liên Linh Sơn, Chỉ Hề cũng không gấp gáp đến Địa Phủ đầu thai, mà là về ổ nhỏ của mình một chuyến.

Mới vừa đi đến cửa, Chỉ Hề nhìn thấy trên mặt đất còn lưu lại vài mảnh băng hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.