“Trên người ngươi còn có vết thương, không nên tùy tiện xuống giường.”
Thanh Ly đỡ Chỉ Hề dậy, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng, mang nàng đi về phía giường băng.
“Thanh Ly Thần Tôn, chúng ta... Trước đây quen biết sao?”
“Ừ”
Thanh Ly ngồi bên giường Chỉ Hề, bưng tới cho nàng một bát thuốc nước.
“Là lúc nào vậy, thật xin lỗi, dường như ta quên rồi.”
Thần sắc Thanh Ly ôn hòa, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt, hắn nói: “Trước đây thật lâu, chúng ta đã từng có duyên gặp mặt một lần.”
Chỉ Hề sững sờ, hơi nghi hoặc một chút.
“Chỉ là gặp mặt một lần sao?”
“Thật ra cũng không hẳn, gặp qua vài lần.” Thanh Ly cười khẽ.
Khi hắn cười, phảng phất như toàn bộ Thanh Liên Linh Sơn đều rạng ngời rực rỡ, nụ cười của hắn ôn hòa đạm bạc, lâu dài khiến người ta thư thái.
Mặc dù nàng không nhớ rõ Thanh Ly, cũng không biết hết về mình, nhưng nàng có một loại cảm giác, Thanh Ly sẽ không làm tổn thương nàng.
“Chẳng trách huynh lại cứu ta, còn để cho ta ở lại Thanh Liên Linh Sơn chữa thương.”
“Cho nên, muội ngoan ngoãn phối hợp với ta, đừng quậy nữa, biết không?”
Chỉ Hề ngẩn ra, giọng điệu này, dường như rất cưng chìu.
Giữa bọn họ, thật chỉ là gặp mặt một lần sao?
“Biết rồi, ta cũng muốn sớm chữa lành thương thế trên người.”
Cũng không biết nàng biến mất lâu như vậy, Vọng Thư có thể gấp gáp tới hỏng luôn rồi không.
Không tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076266/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.