Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Tìm Vân Triệt sao?
Giản Chỉ Hề không phải là không nghĩ tới, cũng không phải là không kích động, chỉ là...
“Không quấy rầy là cách duy nhất ta có thể yêu nó.”
Giản Chỉ Hề than nhẹ một tiếng.
Một đời vì mẹ con chính là một đời, đời này qua rồi, hắn chính là con trai người khác.
Nàng làm sao lại đi quấy rầy đây?
Theo ai cũng tốt hơn so với theo nàng.
“Tư Mệnh, thật xin lỗi, ta không biết ngươi đã trải qua nhiều cay đắng như vậy, về sau ta cũng không đề cập tới việc này nữa.”
Vọng Thư lau sạch một mặt nước mắt, nức nở vài tiếng.
“Ngược lại ngươi không đi lịch kiếp, Thương Lăng thượng thần sẽ về U Hư giới, Cửu Thiên sẽ trở lại, đến lúc đó chúng ta lại trở về như lúc ban đầu.”
Giản Chỉ Hề gật đầu, nàng tin tưởng thời gian có thể trị hết tất cả, thời gian lâu dài, vết thương sẽ tốt lên.
Một ngày uể oải cuối cùng cũng kết thúc, cửa lớn Thiên Phủ cung đóng chặt, chỉ còn lại có một mảnh yên lặng.
Nửa đêm, ánh trăng sáng sủa tròn trịa treo giữa không trung, chiếu sáng cả Tiên giới.
Cửa Thiên Phủ cung, một thân ảnh trắng tuyết lặng yên tới.
Mỗi một bước của Thương Lăng đều rất thong thả, mỗi một bước đều rất nặng nề.
Đi tới trước cửa Thiên Phủ cung, một dòng chữ lóe sáng chiếu vào đôi mắt băng lam.
Quý trọng sinh mệnh, rời xa Thương Lăng, cấm tất cả những thứ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076256/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.