Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Tư Mệnh, nếu việc này là người khác có lẽ không thể chứng minh cái gì, thế nhưng lại là Thương Lăng đã đủ để chứng minh hắn thích ngươi.”
Vọng Thư mười phần nghiêm túc nhìn Tư Mệnh, cầm tay nàng.
“Tư Mệnh, ta biết ngươi là một người thông minh, ngươi không phải một chút cảm giác cũng không có, ta chỉ không rõ, ngươi vì sao không thừa nhận, cũng không đối mặt.”
“Ta có thể cảm giác được thì chắc chắn Thương Lăng thượng thần cũng cảm nhận được ngươi kháng cự.”
Vốn dĩ Giản Chỉ Hề đang cười ung dung lập tức biến mất không còn dấu tích.
Như trước đây khi vừa mới giết Dao Cơ rồi trở lại Thiên Phủ cung.
“Mặc dù ngươi bình thường tùy tiện, nhưng tâm tư ngươi sâu hơn bất kỳ ai.”
“Tư Mệnh, ngươi lẽ nào không có một chút thích Thương Lăng thượng thần sao?”
Nghe được những lời này, tay Giản Chỉ Hề đang được Vọng Thư nóng run rẩy.
“Vọng Thư, không phải ta không yêu, mà là yêu không nổi.”
Giản Chỉ Hề hít sâu một hơi, đem chóp mũi chua xót, đem khóe mắt ẩm ướt nén lại.
“Ngươi không thử mùi vị đó ”
“Mỗi khi hạ quyết tâm, toàn tâm toàn ý yêu, đều sẽ bị hiện thực đánh thẳng mặt.”
“Mỗi lần mình muốn hạnh phúc, đều sẽ bị thiên mệnh vô tình đánh vỡ.”
“Một lần lại một lần thảm bại, một lần lại một lần đau thấu tim gan, giày vò ta, tổn thương ta.”
“Ta không kiên cường như vậy, sâu trong nội tâm ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076255/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.