Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Nàng nhẹ nhàng vốc một ít nước suối, khăn tay dính nước suối, lau nhẹ vết thương trên mặt
Nước suối dính lên mặt, một cảm giác băng lạnh thư thái truyền đến, chợt nhìn thấy vết thương trên mặt vậy mà đã khép lại!
Nước Uẩn Linh tuyền này thật thần kỳ!
Giản Chỉ Hề vui vẻ ngồi xuống bên suối, nhìn ảnh ngược dưới nước, bắt đầu tự mình xử lý vết thương.
Nhưng một bên lau chùi một bên luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Thương Lăng vừa mới nói là chỗ nào? Uẩn Linh tuyền?
Hắn tới nơi này làm gì?
Giản Chỉ Hề ngẩng đầu muốn hỏi, lại phát hiện không biết khi nào Thương Lăng đã ngồi xuống bên suối.
Lúc này, một đôi tròng mắt màu lam băng đang nhìn nàng.
“Thương Lăng thượng thần, ngươi vừa mới nói đến Uẩn Linh tuyền, nơi này có lối ra sao?”
“Không phải.”
“Đó là cái gì? Tại sao chúng ta lại tới đây?”
“Chữa thương.”
Giản Chỉ Hề sững sờ, đối đầu với đôi tròng mắt của Thương Lăng, trong nháy mắt tâm nhảy dựng.
Nàng cúi đầu, nhìn chính mình bên trong Uẩn Linh tuyền, nàng bây giờ bất kỳ là bề ngoài hay nội tâm đều có một mảnh hỗn độn, vô cùng thê thảm.
Nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn phải giả bộ trấn định.
“Cảm ơn.”
Giản Chỉ Hề cúi đầu, tiếp tục tẩy trừ vết thương cho mình.
Nàng thầm nghĩ ra ngoài nhanh một chút, rời đi nhanh một chút, trở lại làm tiểu Tư Mệnh vui sướng nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076241/chuong-379.html