Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Ừ”
Thương Lăng trực tiếp thừa nhận.
Điều này khiến Giản Chỉ Hề khiếp sợ đến không ngờ, nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Thậm chí ngay cả Thương Lăng cũng bị vây khốn?
“Trong thiên hạ còn có gì có thể làm khó được Thương Lăng thượng thần sao?”
“Có, trước mắt thì có.”
Thương Lăng ngước mắt nhìn Tư Mệnh, trong mắt dường như không có cảm xúc, nhưng hình như có ánh sáng hơi chuyển động.
“Là cái gì?”
Giản Chỉ Hề không chú ý liền hỏi ra miệng.
Nhưng nghĩ thoáng qua, hỏi như vậy cũng không được, hơn nữa bọn họ còn không quen.
“Ta không có ý tứ khác, bởi vì không đi ra được, thuận miệng hỏi một chút.”
“Du Mộc.”
“A?”
Giản Chỉ Hề sững sờ, Du Mộc? Cái gì Du Mộc? Chẳng lẽ là...
Quả thực trong nháy mắt phản ứng kịp, nói nàng du mộc đầu?
Nàng lấy lại tinh thần, khi đang muốn nói tiếp, đã thấy Thương Lăng xoay người rời khỏi.
Nàng do dự có theo sau hay không, dù sao không quen, cũng không muốn đối mặt.
Nhưng cái này không khác biệt người sống!
Giản Chỉ Hề rất rối rắm, nhưng nàng còn chưa có rối rắm xong, giọng nói của Thương Lăng từ phía trước truyền đến.
“Đuổi kịp.”
Giản Chỉ Hề một chút cũng không suy nghĩ nhiều, liền thật thà theo sau.
Hai người một trước một sau đi một lúc, vốn dĩ Giản Chỉ Hề tâm thần bất định cũng bởi vì yên lặng dần trở nên bình tĩnh lại.
Nàng dần đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076240/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.