Dưới chân Lộ Trạch sơn, trên đường hồi kinh, Mộ Thanh Yên một mình ngẩn ngơ đi tới.
Hai mắt nàng đỏ như máu, làn da trắng bệch, đôi tai nhọn, ba nghìn sợi tóc như tuyết, dọc theo đường đi khiến rất nhiều người chú ý.
“Trời ạ, đây... Đây là yêu quái sao?”
“Thật đáng sợ! Chạy mau đi! Có yêu quái tới kìa!”
“Mau báo quan! Có yêu quái đi ra hại người kìa!”
Những nơi Mộ Thanh Yên đi qua, bách tính chạy trốntán loạn, trong vòng mười trượng xung quanh, không có một bóng người.
Nàng cứ đi chẳng có mục như vậy thẳng về phía kinh thành, thẳng đến cổng thành.
Sauk hi vào thành, quân đội tuần phòng doanh kinh thành nhanh chóng bao vây Mộ Thanh Yên lại.
“Yêu nghiệt, chớ có đi loạn! Mau mau giơ tay chịu trói!”
“Yêu nghiệt, không được nhúc nhích, bằng không đừng trách đao kiếm không có mắt!”
Mộ Thanh Yên giống như chưa tỉnh, tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt máu đỏ nhìn vô cùng khủng bố.
“Động thủ! Bắt lấy ả ta!”
Binh sĩ tuần phòng doanh nhất tấn công về phía Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên rốt cục cũng có phản ứng, đối mặt binh sĩ xông lên, nàng đưa tay, đầu ngón tay sắc nhọn trực tiếp cắt đứt yết hầu đối phương.
Trong chốc lát đã có mười mấy binh sĩ ngã dưới tay nàng.
Một màn này khiến tất cả mọi người tuần phòng doanh kinh ngạc đến ngây người.
Bọn họ bắt đầu liên tiếp lui về phía sau, không còn dám dễ dàng xông lên chịu chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076211/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.