Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Đột nhiên, Dao Cơ thu lại cười to, lộ ra khuôn mặt dữ tợn khủng bố.
“Thương Lăng đến, ta muốn ở bên hắn. Tốt nhất là ngươi ba quỳ chín lạy, chớ quên con trai ngươi còn ở trong tay ta, nếu như ngươi dám xằng bậy, ta sẽ giết hắn, khóa hồn hắn, để cho hắn trọn kiếp không được siêu sinh!”
Dao Cơ lộ ra một nụ cười ngọt ngào lại hạnh phúc, hư ảnh nhoáng lên, biến mất trước mặt Mộ Thanh Yên.
Trong nháy mắt hư ảnh biến mất đó, Mộ Thanh Yên biết Dao Cơ đã rời khỏi.
Lúc này, nàng không oán không giận, không nhanh không chậm, chậm rãi đứng dậy, xoa xoa đầu gối.
Dao Cơ quá ngu, tự đào mồ chôn thân.
Nàng ta quá vội vàng, quá khẩn cấp muốn có được Thương Lăng, muốn chứng minh nàng ta không thất bại, muốn khoe khoang nàng ta thắng lợi.
Nhưng lúc này nàng ta còn không tự, chẳng mấy chốc nàng ta sẽ có tai vạ.
Mộ Thanh Yên cười lạnh, khi nàng và Quân Bắc Hàn ở chung, trước nay không phải là như thế.
Quân Bắc Hàn thậm chí còn hiểu nàng hơn, rất hiển nhiên, lúc Dao Cơ xông lại, chưa kịp nói gì thì Quân Bắc Hàn đã phát hiện.
Sở dĩ không vạch trần, là trấn an, nhất định là bởi vì hắn đã có tính toán.
Mộ Thanh Yên thở phào một hơi, tất nhiên Quân Bắc Hàn đã khống chế Dao Cơ, như vậy nàng cũng không cần ba quỳ chín lạy mãi.
Nàng nhìn sắc trời dần tối, hít sâu một hơi, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076204/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.