Chương trước
Chương sau
Editor: Phù Đàm Bách Diệp

Tử Vân Cung.

Ánh mặt trời rơi xuống mặt đất, tỏa ra từng tia ánh sáng ấm áp.

Gió nhẹ nhàng thổi, Mộ Thanh Yên ôm Vân Triệt hóng mát trong sân.

Vân Triệt trong nôi đã có dáng dấp trắng trắng tròn tròn, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhăn nheo như lúc mới ra đời.

Mắt to tròn đang tò mò nhìn chuỗi hạt châu trên cổ tay Mộ Thanh Yên.

Một bên xem còn một bên muốn duỗi tay bắt lấy.

“Vân Triệt ”

Nghe được Mộ Thanh Yên kêu, hắn lập tức chuyển ánh mắt sang Mộ Thanh Yên, toét miệng, lộ ra một nụ cười đáng yêu.

Mộ Thanh Yên bắt lấy tay nhỏ của Vân Triệt, vừa cầm tay vừa hát bài hát của trẻ em.

Vân Triệt nghe được vui vẻ không thôi, không hào phóng đạp đạp.

Nhìn trong nôi một tiểu bánh bao trắng trẻo mập mạp, khóe miệng Mộ Thanh Yên cười không dừng được.

“Vân Triệt Vân Triệt Vân Triệt!”

Đầu nhỏ của Vân Triệt khẽ chuyển động, hướng đến chỗ có giọng nói.

Chỉ thấy con thỏ vẻ mặt hưng phấn từ phía bên ngoài viện chạy vào, ngồi xổm xuống bên nôi Vân Triệt.

“Thật là đáng yêu.”

Con thỏ nhẹ nhàng gãi gãi tay Vân Triệt, chỉ thấy Vân Triệt cười đến xán lạn.

“Ta cũng muốn có một tiểu bảo bảo.”

Con thỏ nhìn Vân Triệt có chút thất thần.

“Còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi chuyện gì không?”

Mộ Thanh Yên nhìn con thỏ.

“Nhớ kỹ, ngươi để cho ta nghĩ cách trừ yêu khí trên người ngươi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến An Nhiên.”

“Suy nghĩ khi nào đi tìm biện pháp sao?”

Con thỏ gật đầu, nàng nói: “Ta nghĩ bây giờ phải đi, đi sớm về sớm.”

“Vậy thì đi, chờ ngươi trở về, cho các ngươi tứ hôn.”

“Vậy ta không thể tham gia yến tiệc trăm ngày của Vân Triệt, còn có vài ngày nữa sẽ đến rồi!”

“Đây đều là việc nhỏ, về sớm một chút, sinh cho hắn một đệ đệ hoặc muội muội cùng hắn lớn lên mới là đại sự.” Mộ Thanh Yên cười rất ôn nhu.

Con thỏ gật đầu, đứng lên.

“Vậy ta phải đi, nếu như An Nhiên hỏi tới, người không được nói thật với hắn, chỉ cần nói ta chỉ rời đi một khoảng thời gian, được chứ?”

“Được ”

“Vậy ta đi, người bảo trọng nha!”

“Ừ”

Thân hình con thỏ vừa chuyển, đang muốn bay khỏi Tử Vân Cung, nhưng pháp thuật nàng vừa mới vận, lại biến mất ngay lập tức.

“Ta quên mất, bên trong Tử Vân Cung có cấm chế, không thể dùng pháp thuật.”

Con thỏ gõ gõ đầu, thành thật đi ra Tử Vân Cung.

Sau khi ra khỏi cung điện, thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.

“Vân Triệt, còn có vài ngày nữa là tròn trăm ngày, lại lớn lên rồi!”

Mộ Thanh Yên xoa xoa tay nhỏ của Vân Triệt, bóp hắn cười khanh khách liên tục.

Bên ngoài Tử Vân Cung bỗng nhiên có một ánh hào quang lóe sáng, nhanh chóng bay đến phía trong cung.

Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, ánh sáng còn chưa tiến vào Tử Vân Cung đã bị trận pháp phía trên Tử Vân Cung bắn trở lại.

Lần này lại không có bất cứ động tĩnh gì nữa.

Như chưa bao giờ xảy ra bất kỳ chuyện gì vậy.

Bóng đêm bao phủ, gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào mát lạnh.

Trước án thư, ngọn đèn dầu để một bên, thái phó Mạnh Tử Nam đang múa bút thành văn.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ tiến vào, trong tay còn bưng một chén canh.

“Lão gia, khuya rồi, nghỉ sớm một chút đi.”

“Không vội, mấy ngày nữa là yến tròn trăm ngày của thái tử, một phần tự viết của ta nhất định phải hoàn thành.”

“Lão gia, thái tử mới trăm ngày, ngươi viết một phần nhân nghĩa lễ trí tín này, định quốc an bang luận án đưa cho hắn, hắn có thể hiểu không?”

“Tóc dài kiến thức ngắn! Thái tử là thái tử, là vì Thanh quốc mà đến, nhất định phải dạy từ nhỏ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.