Chương trước
Chương sau
Editor: Phù Đàm Bách Diệp

Trong tiếng đàn sáo vui sướng, Mộ Thanh Yên lên kiệu hoa.

Bên trong kiệu hoa, ngón tay Mộ Thanh Yên nắm chặt, có chút khẩn trương.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng, bên dưới khăn voan nở một nụ cười.

“Bảo bảo, bảo bảo, con với mẫu hậu ở một chỗ.”

Kiệu hoa nâng một đoạn đường, cuối cùng cũng dừng lại.

Mành kiệu hoa bị xốc lên, tay thon dài của Quân Bắc Hàn vươn tới.

Mộ Thanh Yên đặt tay vào lòng bàn tay hắn, chậm rãi đi ra ngoài.

Mỗi một bước đi đều thong thả mà kiên định, cùng nắm tay đi.

Chỉ nghe lúc này hai bên các đại thần quỳ gối hô to: “Hoàng thượng hoàng hậu tân hôn đại hỉ, vĩnh kết đồng tâm, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Trong từng đợt tiếng hô to, đột nhiên, hoa tím trên trời rơi xuống.

Mộ Thanh Yên đi một bước, rơi xuống một mảnh, phủ kín toàn bộ con đường, sa hoa, khiến người kinh thán không thôi.

Hai người cứ như vậy đi thẳng đến chính điện.

Phụ hoàng mẫu hậu Quân Bắc Hàn đều đã qua đời, thái hậu cũng vừa mới bị ám sát, mà Tử Anh Thần Nữ cũng không cha không mẹ, vì vậy trên cao đường không có bất kỳ ai.

Tiếng nói của lễ quan trong đại điện trang nghiêm vang lên.

“Giờ lành đã đến, Đế Hậu bái đường!”

“Nhất bái thiên địa!”

Quân Bắc Hàn đỡ Mộ Thanh Yên, hướng đến phía trời đất, thắt lưng hơi cong một chút, hành lễ.

“Nhị bái cao đường!”

Quân Bắc Hàn và Mộ Thanh Yên xoay người, hành lễ với ngôi vị hoàng đế Quân gia để lại.

“Phu thê giao bái!”

Quân Bắc Hàn buông tay Mộ Thanh Yên, hai người mặt đối mặt, đứng vững, sau đó thắt lưng hơi cong, bái xuống.

“Kết thúc buổi lễ!”

Sau tiếng kết thúc buổi lễ, Mộ Thanh Yên và Quân Bắc Hàn chân chính trở thành phu thê.

Đời này đã trải qua rất nhiều nhấp nhô, thân phận trở ngại, khảo nghiệm sinh tử, hai người cuối cùng cũng tiến tới với nhau.

Quân Bắc Hàn nhìn Mộ Thanh Yên đang trùm khăn voan, trong lòng có muôn vàn cảm khái.

Thời khắc này hắn đã chờ bốn năm rồi.

Mười hai tuổi năm đó nhìn thấy nàng, hắn không thể quên được nàng.

Thân phận cách trở, không có quyền lực, thực lực không đủ, hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng bốn năm.

Thời gian dài đằng đẵng, hắn nắm chặt tất cả thời gian nâng cao thực lực, để mình xứng đôi với nàng, bảo vệ nàng, có được nàng.

Tất cả nhìn như dễ dàng, nhưng bên trong gian khổ thế nào, chỉ mình hắn rõ.

Nhưng may mắn, Hoàng Thiên không phụ người có tâm, hắn cuối cùng cũng cưới được nàng như ý nguyện.

Lúc này dưới khăn voan Mộ Thanh Yên cũng không biết Quân Bắc Hàn đang suy nghĩ gì, nhưng thấy hắn đứng ở đó, chậm chạp bất động, nàng liền hiểu được hắn không thong dong bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Trong lòng hắn, nhất định là sóng to gió lớn dâng trào, muôn vàn cảm khái.

Đời này, bọn họ đi được cũng không tính khúc chiết, nàng chỉ ước có thể tiếp tục như vậy, thật lâu dài.

Cuối cùng, Mộ Thanh Yên bị đưa vào trong phòng tân hôn.

Vừa mới vào động phòng, khăn voan của Mộ Thanh Yên đã bị xốc lên.

Tử Tô cùng hai cung nữ bên người nàng, giúp nàng dỡ xuống những đồ trang sức nặng nề và mũ phượng trên đầu.

Mộ Thanh Yên đang mang thai, không nên quá mệt, động phòng cũng không cần theo quy củ.

Cởi những thứ trói buộc ra, Mộ Thanh Yên nằm trên giường ngủ mất.

Từ khi mang thai tới nay, nàng càng ngày càng thích ngủ, bình thường trong chốc lát sẽ buồn ngủ.

Hôm nay kiên trì nửa ngày, nàng đã rất mệt.

Đợi Mộ Thanh Yên tỉnh lại, không ngờ sắc trời bên ngoài đã tối.

Quân Bắc Hàn đang ngồi ở bên người nàng, lẳng lặng nhìn nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.