Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Thanh Yên sau khi rời giường liền đi tìm Hề Minh Dật.
Nàng đẩy xe lăn Hề Minh Dật tản bộ trong sân, cùng hắn nói chuyện phiếm.
“Thật ra nàng không cần như vậy, ta không có trách nàng, chỉ là đau lòng thôi.” Hề Minh Dật thở dài một tiếng.
Mộ Thanh Yên sửng sốt.
“Nhiều vết thương nứt ra như vậy, nàng không đau sao?”
Mộ Thanh Yên rất nghiêm túc ngẫm lại: “Lúc đánh không đau.”
“Hay nàng đi đánh lại một lần nữa đi?”
Mộ Thanh Yên lập tức ý thức được mình quá thành thật.
“Không, ta nghe đại phu, tuyệt đối không tự giày vò.”
Hề Minh Dật nghe nói thế, cười khẽ một tiếng.
Lúc này, một đạo thân ảnh vèo vèo chạy vào từ bên ngoài viện.
“Thanh Yên tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ!”
Đoạn Ngọc La từ bên ngoài xông vào, vừa đến liền quan sát Mộ Thanh Yên từ trên xuống dưới.
“Ta không sao, muội đừng lo lắng.”
“Hôm qua muội uống nhiều, quên mất toàn thân tỷ đều bị thương, lại còn lôi kéo tỷ cùng đánh nhau, đều là muội sai, ta muội rồi!”
“Vậy ta có thể phạt muội không?”
Đoạn Ngọc La rất nghiêm túc gật đầu.
“Phạt muội ngươi lập lại lần nữa chuyện ngày hôm qua nói với ta.”
Đoạn Ngọc La sững sờ, nàng nhìn Mộ Thanh Yên, lại cúi đầu nhìn về phía Hề Minh Dật, không cẩn thận liền đỏ mặt.
“Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ làm khó muội rồi, muội uống say làm sao còn nhớ rõ đã nói cái gì chứ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076150/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.