Con thỏ trợn to hai mắt, vội khoát tay như là chịu oan uổng ngút trời.
“Không có không có đâu, hắn đi vội vội vàng vàng không kịp cáo biệt với ngươi. Hắn nói thời gian hắn đi thì ta tới bảo vệ ngươi.”
Mộ Thanh Yên nhíu mày, hiển nhiên là hồ ly cố ý không từ mà biệt, sợ nàng lo lắng, sợ nàng hỏi nhiều sao?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Dạo này chẳng những tâm thần hắn không yên, khóe mắt còn uể oải, nói vậy đều có liên quan với chuyện này.
Thấy Mộ Thanh Yên không nói lời nào, con thỏ cho là nàng không vui, vội tới trước giơ ra một chuỗi vòng tay cho nàng.
Trên vòng tay có bảy hạt châu với bảy màu sắc, lấp lánh phát sáng rất đẹp.
Mộ Thanh Yên thu hồi tinh thần: “Đây là cái gì?”
“Thừa Tướng đại nhân cho ta, bên trong ngưng kết pháp lực của hắn, tu vi ta thấp, lúc gặp phải nguy hiểm còn phải dựa vào chúng nó để bảo vệ ngươi.”
“Tại sao phải bảo vệ ta?”
Con thỏ trừng lớn hai mắt, lỗ tai suýt nữa thì dựng thẳng lên, nàng nói: “Ngươi cũng không biết à?”
Sau đó nàng kề sát vào Mộ Thanh Yên, nhỏ giọng nói: “Lãnh Lâm Sương, chính là kẻ bị ngươi đánh á, cô ta không phải người!”
Mộ Thanh Yên ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nàng nói: “Chuyện này tự ngươi phát hiện?”
Con thỏ nghiêm túc gật đầu, nàng nói: “Lúc đầu ta chỉ hoài nghi thôi, thế nhưng thừa tướng cũng nói thế nên ta liền khẳng định.”
“Chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076129/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.