Trong lòng Mộ Thanh Yên xấu hổ, Quân Bắc Hàn thiệt là đáng sợ quá.
“Bị côn trùng cắn, bôi ít thuốc là được, các vị có lòng.”
Mộ Thanh Yên nói xong câu đó rồi không phản ứng với các nàng nữa.
Các nàng bị mất mặt, lại bắt đầu lục đục với nhau.
Nghe một hồi, Mộ Thanh Yên thật sự là nghe không vào nổi nữa, để họ tản ra, bản thân mình về phòng nghỉ ngơi.
Tối hôm qua giày vò cả đêm, nàng mệt muốn chết, rất nhanh liền ngủ mất.
Khi Mộ Thanh Yên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lúc xoay người, môi đụng phải cánh môi mềm ấm áp.
Mộ Thanh Yên mở hai mắt ra, liếc mắt thấy Quân Bắc Hàn nằm bên người nàng, đang cười nhìn nàng.
“Người phê tấu chương xong hết rồi?”
“Ta nhớ nàng.”
“Người luyện công xong rồi?”
“Ta nhớ nàng.”
“...”
“Thanh Yên, lúc nào mới để ta ăn?”
Mộ Thanh Yên vừa nghe liền nhớ tới vết dâu tây trên cổ, đột nhiên muốn bùng cháy.
“Ngươi còn có mặt mũi nói à, trên cổ ta xảy ra chuyện gì?”
“Kìm lòng không được, biểu lộ tình cảm với cái cổ...”
Mộ Thanh Yên nhìn vẻ mặt xấu xa của Quân Bắc Hàn mà cạn lời.
Thằng con này càng nuôi càng méo, sao lại thế này chứ!
“Nếu nàng không phục, hay là cũng để lại một cái trên người ta? Nhiều cái cũng được.”
Quân Bắc Hàn chỉ chỉ mình, duỗi cái cổ cho Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên đưa tay dùng sức nhéo mặt Quân Bắc Hàn đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076128/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.