Nàng không thể phủ nhận, cử chỉ thân mật của Quân Bắc Hàn với nàng, nàng không có một chút bài xích nào cả.
Phảng phất như trước đây rất lâu rồi, bọn họ đã từng thân mật như vậy, tự nhiên do trái tim, không khống chế được, không kìm hãm được.
Đêm hôm ấy, Quân Bắc Hàn ở lại Trường Nhạc Cung, hai người ôm nhau ngủ.
Tựa trong lòng Quân Bắc Hàn, trong lòng Mộ Thanh Yên đủ loại cảm giác.
Kiếp trước thành hôn sau vài ngày phải đến chiến trường, một đi không trở lại, kết thúc một đời yêu say đắm.
Nàng không biết được cuối cùng vì sao Hề Minh ngắn ngủi ba năm liền rời khỏi nhân thế.
Dựa theo mệnh cách, hắn còn có bốn mươi năm mươi năm sống khỏe mạnh.
Nhưng nàng cảm thấy, nhất định có quan hệ với nàng.
Bởi vì kiếp trước, bọn họ yêu nhau như vậy.
Trong lòng Mộ Thanh Yên than nhẹ, vận mệnh như là một thứ vô hình, một lần nữa lại trói buộc bọn họ lại với nhau.
Trốn không thoát, quên không được, tránh không xong.
“Sao còn chưa ngủ? Nghĩ gì thế?”
“Không có gì ”
“Thanh Yên, nàng đừng sợ, cũng đừng lo lắng, tất cả mọi thứ đều giao cho ta giải quyết, nàng chỉ cần yêu ta là đủ rồi.”
Giọng Quân Bắc Hàn êm dịu mà tràn ngập tình ý, khiến Mộ Thanh Yên từng chút một rơi vào tay giặc.
Cuối cùng nàng nhắm mắt lại, mơ màng ngủ mất.
Mấy ngày sau đó, tuyển tú đã tiến hành được phân nửa.
Các tú nữ đã qua nhiều lần sàng lọc, cuối cùng lưu lại hai mươi vị tú nữ.
Hai mươi vị tú nữ này dù là gia thế, tướng mạo, học thức đều tuyệt đối xuất chúng.
Có thể thấy được Mạnh Tử Nam dùng hết tâm, vì giang sơn Thanh quốc, ông ta coi như là cúc cung tận tụy.
Tuyển tú vòng cuối cùng là do hoàng đế Quân Bắc Hàn tự mình đến chọn.
Ngày này, Quân Bắc Hàn tự mình tọa trấn, hắn còn mời Mộ Thanh Yên đến cùng.
Không khéo là lúc mời Mộ Thanh Yên, Mạch Lưu Thương cũng ở đó, tiện thể cùng đi theo luôn.
Bên trong đại điện, Mộ Thanh Yên cùng Quân Bắc Hàn ngồi ở trung tâm, Mạnh Tử Nam ngồi ở bên trái phía dưới, Mạch Lưu Thương ngồi ở bên phải phía dưới.
Mạnh Tử Nam thấy Mạch Lưu Thương, sắc mặt liền không tốt lắm, dựng râu trừng mắt với hắn.
Mạch Lưu Thương đến là có chuyện, chỉ sợ hắn lại làm ra chuyện xấu gì đó.
Thái phó Mạnh Tử Nam chỉ biết rầu thúi ruột.
Mộ Thanh Yên bưng một ly trà khoan thai uống.
Sắc mặt Quân Bắc Hàn trầm tĩnh, nhìn không ra trong lòng đang suy nghĩ gì.
Lúc này, thái giám thông báo một tiếng: “Trần Nhạc Băng, Diệp Tử Y, Nhiếp Tịch Thiến, Nhậm Ngọc Băng vào điện.”
Ngay sau đó, một nhóm bốn tú nữ đầu tiên chậm rãi đi vào trong đại điện.
Mỗi một bước, một cái ngẩng đầu, khoát tay đều mười phần chỉnh tề, động tác cẩn thận ưu nhã, khiến cảnh đẹp ý vui.
Xem ra, Mạnh Tử Nam tốn không ít tâm tư.
Nhìn dáng dấp nhóm bốn tú nữ này mặc dù có khác biệt nhưng đều mười phần đẹp.
Mạnh Tử Nam từng bước từng bước cẩn thận giới thiệu cho Quân Bắc Hàn bốn vị tú nữ, hết lời ngon ngọt, thần sắc Quân Bắc Hàn vẫn không thay đổi như trước.
“Hoàng thượng, người thấy thế nào?”
Quân Bắc Hàn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Thanh Yên, hỏi nàng: “Thái hậu cảm thấy thế nào?”
“Hoàng thượng thích là được ”
Quân Bắc Hàn nhíu mày, hắn lại nói: “Có phải nếu trẫm thích liền có thể thu nhập hậu cung, hàng đêm vui vẻ?”
Thần sắc Mộ Thanh Yên trầm xuống, trừng mắt giận dữ nhìn Quân Bắc Hàn.
Mạnh Tử Nam ở phía dưới nghe được cẩn thận, hắn nhanh lên hồi đáp.
“Chỉ cần hoàng thượng ưa thích, nạp bao nhiêu phi tần vào hậu cung cũng được, nhưng sinh hoạt nên tiết chế, không thể sa vào.”
Mộ Thanh Yên nghe nói thế, sắc mặt càng đen hơn.
Quân Bắc Hàn bật cười, hắn nhỏ giọng nói bên tai Mộ Thanh Yên: “Tiết chế là thứ gì vậy, trẫm không biết, nàng biết không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]