“Nếu đã bắt đầu, vậy thì làm tiếp. Mặc dù ta không thèm để ý quan điểm của người khác, nhưng có thể giảm bớt phiền phức càng nhiều thì càng tốt.”
Quân Bắc Hàn nói xong cong môi cười: “Thời gian còn lại, không bằng ở bên nàng nhiều hơn.”
Mộ Thanh Yên cúi đầu, chân mày hơi cau lại, giờ đây nàng rất hỗn loạn.
Nàng làm sao cũng không ngờ tới, đời này bọn họ thành mẫu tử, Quân Bắc Hàn vẫn thích nàng như cũ.
“Đang suy nghĩ gì đấy?”
Quân Bắc Hàn dán trán lên trán Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên giật mình lui về phía sau.
Quân Bắc Hàn lại dính sát lần nữa: “Chớ trốn, nàng phải quen.”
“Tại sao ta phải quen?”
“Đời này, trừ ta ra thì ai còn dám muốn nàng?”
Mộ Thanh Yên sững sờ, sau đó bĩu môi nói: “Không cần cũng không thèm, vì sao nhất định phải có người muốn?”
“Không ai muốn là phải sống cô độc quãng đời còn lại đó.”
“Cô độc quãng đời còn lại thì cô độc quãng đời còn lại thôi, dù sao ta cũng chẳng sao cả.”
“Nhưng mà ta lại có sao, ta không nỡ bỏ nàng một mình qua hết nửa đời sau.”
Tim Mộ Thanh Yên đập rộn, tai đỏ lên, khuôn mặt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng.
Quân Bắc Hàn cười gian xảo, cúi đầu hôn lên đôi môi Mộ Thanh Yên.
Lần này Mộ Thanh Yên không né tránh nhưng vẫn không nhúc nhích.
Nàng có chút đờ người, có chút không biết làm sao, chỉ có thể mặc cho hắn hôn, sau đó, càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076116/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.