“Ngươi hiểu thì tốt, không uổng công ta làm trái luật lệ tiên giới xuống thăm ngươi.”
Chân mày Mạch Lưu Thương dần dần giãn ra.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa vết thương trên cổ Mộ Thanh Yên, ánh mắt di chuyển, ánh sáng trắng lóe lên.
Vết tích trên cổ Mộ Thanh Yên triệt để biến mất.
Mạch Lưu Thương hơi nhếch khóe môi lên, khuôn mặt vốn âm trầm có một tia ấm áp.
“Ủa? Vết thương đâu rồi?”
Mộ Thanh Yên tự tay sờ sờ, trơn nhẵn mịn màng, quả thực không có.
“Vậy sao ngươi không thi pháp sớm cho ta một chút, bôi cái loại thuốc kia đau chết đi.”
“Không đau ngươi không nhớ lâu.”
Mộ Thanh Yên bĩu môi.
“Biết rồi, biết rồi, hồ ly là tốt nhất rồi.”
“Sao ta nghe như nịnh bợ vậy? Ta không nuôi bạch nhãn lang* đâu.”
* sói mắt trắng: chỉ mấy kẻ vong ân phụ nghĩa
“Không đâu!”.Con ngươi Mộ Thanh Yên đảo một vòng, nàng nói: “Có mang Túy Lê Hoa không?”
“Ngươi không uống được.”
“Vì sao?”
“Ngươi đang là thân thể phàm thai sao mà chịu được, chờ ngươi về tiên giới ta sẽ cho ngươi.”
“Nhưng ta muốn bây giờ cơ, hồ ly, ngươi cho ta đi.”
Hai tròng mắt Mộ Thanh Yên lóe sáng nhìn chằm chằm Mạch Lưu Thương.
Mạch Lưu Thương ghét bỏ dịch ra xa.
“Đừng nhìn ta như vậy, thật đáng sợ.”
Mộ Thanh Yên bực, nàng chỉ vào Mạch Lưu Thương nói: “Hồ ly chết tiệt, nhanh giao ra đây, bằng không ta không để yên cho ngươi!”
Mạch Lưu Thương thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076096/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.