Mộ Thanh Yên cúi đầu, yên lặng không nói.
Quả thực ngẫm lại việc hôm nay đều thấy hoang đường, nàng dám cùng một đứa nhóc mười hai tuổi đánh nhau.
“Tư Mệnh, ngươi chỉ đầu thai thôi, tự đem tâm mình đầu thai luôn sao?”
Chân mày Mạch Lưu Thương hơi cau lại, trong giọng nói mang theo trách cứ và lo lắng.
“Ta không có ”
” Có phải ngươi thích Thương Lăng rồi không?”
“Làm sao có thể!”
“Vậy Hề Minh Húc thì sao?”
Tim Mộ Thanh Yên bỗng nhiên đau đớn, trong đầu hiện ra cảnh hắn ôm nàng gào khóc trong chiến trường thây phơi khắp nơi.
Khung cảnh kia, cảm giác kia, phần cảm tình kia, nàng giấu ở vị trí sâu nhất trong tim, lặng yên không một tiếng động, không động không chạm vào.
Nhưng một khi chạm vào, nhớ tới vẫn sẽ đau đớn.
“Hề Minh Húc chết rồi.”
Giọng Mộ Thanh Yên rất thấp.
“Nhưng hắn còn sống ở trong lòng ngươi.”
Mạch Lưu Thương thất vọng thở dài.
“Hắn chết rồi, thế nhưng ký ức của hắn không biến mất, vẫn còn ở chỗ Thương Lăng. Nếu có một ngày ngươi không giữ được mình, đi đào hắn ra thì làm sao bây giờ?”
“Sao lại như vậy được? Thương Lăng không phải, cũng sẽ không để Hề Minh Húc chiếm giữ tâm hắn, ta hy vọng xa vời cũng vô ích, không có chính là không có.”
“Thật sao? Thật không có sao? Nếu như vậy, vì sao ngươi phải phân cao thấp khắp nơi với Quân Bắc Hàn?”
Mạch Lưu Thương vươn ngón tay chỉ vào ngực Mộ Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076095/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.