Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng trằn trọc, tràn ra từng tia tình ý ôn nhu.
Hề Minh Húc đang nâng khuôn mặt Hạ Triều Ca, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng.
Môi răng quấn quýt, hai kẻ vong tình an ủi lẫn nhau, an ủi nội tâm tổn thương của nhau.
Sau phút kiều diễm đó, Hề Minh Húc dựa trán vào trán Hạ Triều Ca, chóp mũi kề chóp mũi.
“Triều Ca, chúng ta trở về đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh lại còn rất nhiều việc phải hoàn thành.”
Hạ Triều Ca gật đầu, đẩy Hề Minh Húc về Triều Vân Cung.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời trải đầy mặt đất, chim chóc vui vẻ nhảy nhót ca hát trên cành.
Hề Minh Húc ngồi trên xe lăn, khoan thai dạo hậu hoa viên của Hạ Triều Ca.
“Những thứ hoa cỏ này đều chăm sóc không tồi, nhìn ra được nàng rất để tâm, Triều Ca thích hoa à?”
“Hồi Hề công tử, những thứ này là công chúa tự tay trồng.”
Ánh mắt Hề Minh Húc lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức nở nụ cười.
Dáng dấp hắn vốn rất đẹp, ánh sáng mặt trời tươi đẹp chiếu trên mặt hắn, tăng thêm từng tia sinh khí, như là gió xuân tháng ba ấm áp động lòng người.
Sau khi Hạ Uyển Tình đi tới chính là nhìn thấy một bức tranh thế này, liếc mắt một cái đã khiến nàng ta tự hãm sâu không thể kiềm được.
“Minh Húc...”
Hề Minh Húc giương mắt, quay đầu nhìn về phía Hạ Uyển Tình.
“Minh Húc, thật xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076032/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.