Rời khỏi thiên lao, Hạ Triều Ca không về Triều Vân Cung.
Nàng đến linh đường Bạch Tâm Lăng trước, quỳ xuống, tâm tình vô cùng nặng nề.
“Mẫu hậu, thật xin lỗi, là con vô dụng, biết rất rõ chuyện sẽ phát sinh, lại vẫn không thể nào bảo vệ người.”
“Bây giờ con biết hung thủ nhưng vẫn không thể lập tức báo thù cho người.”
“Phía sau sự liên thủ của bọn chúng có một âm mưu rất lớn, muốn phá âm mưu này, hiện tại không thể đánh rắn động cỏ.”
“Con chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng mà mẫu hậu ơi, con tuyệt đối không muốn nhịn, hiện tại con chỉ muốn rút gân lột da bọn chúng, từng bước từng bước đều không bỏ qua!”
Hạ Triều Ca siết chặt quả đấm, trong lòng hận ý mãnh liệt.
Chẳng biết lúc nào, một tiếng lăn xe đẩy truyền đến, lúc Hạ Triều Ca quay đầu, Hề Minh Húc đã ở sau lưng nàng.
“Không phải chàng đã ngủ sao?” Hạ Triều Ca cực kì kinh ngạc.
“Nàng không ngủ làm sao ta ngủ được.” Hề Minh Húc thở dài một hơi.
“Cho nên chàng luôn theo ta, từ thiên lao đến linh đường?”
“Ừ”
Hạ Triều Ca không biết trong lòng có tư vị gì, dọc theo đường đi, tâm tư nàng bị cừu hận chiếm hữu, thế cho nên Hề Minh Húc đi theo cũng không phát hiện.
Ở thời điểm này, phụ hoàng bệnh nặng, hoàng huynh không rảnh bận tâm, nàng một thân một mình muốn khuấy động cái hồ nước đục này, sức lực quá nhỏ.
Nàng chỉ là công chúa, không có thực quyền.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076031/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.