Hạ Hạo Miểu nghe Địch Phỉ Nhiên nói, sắc mặt âm trầm xuống.
“Tam hoàng tử chớ sầu, chuyện này trẫm sẽ tra rõ, nếu thật như ngươi nói, quân sư kia liền có tội.”
“Hoàng thượng, chuyện này cũng không phải một mình quân sư sai.”
Địch Phỉ Nhiên đang nhắc nhở Hạ Hạo Miểu, không có Hề Minh Húc giấu giếm bao che, trong quân không có khả năng có nữ tử lẫn vào.
Điều này hiển nhiên chạm tới kiêng kỵ của Hạ Hạo Miểu.
Vì quân giả không không muốn thấy nhất chính là thần tử dưới mí mắt của mình lừa trên gạt dưới, một tay che trời.
Huống chi, Hạ Hạo Miểu đã không phải là ngày đầu tiên kiêng kỵ phụ tử Hề gia.
Một chiêu giết người không thấy máu này của Địch Phỉ Nhiên dùng rất đẹp.
Nụ cười bên khóe miệng Hạ Triều Ca lạnh dần, tất nhiên nếu hắn muốn chơi, nàng liền phụng bồi vậy.
“Chuyện này trẫm tự sẽ xử trí, thỉnh cầu của ngươi trẫm đã nhớ kỹ.”
“Đa tạ Ly Hoàng.” Địch Phỉ Nhiên cúi đầu, thi lễ một cái, sau đó trở lại vị trí của mình.
Phong yến đón tiếp lại tiếp tục tiến hành, toàn bộ yến hội vang tiếng đàn sáo, cực kì náo nhiệt.
Mọi người uống rượu mua vui, trên mặt trò chuyện với nhau thật vui, dưới mặt mang tâm sự riêng.
Vẻ mặt Hạ Triều Ca đạm nhiên, Địch Phỉ Nhiên lại thường ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trong ánh mắt quan sát có cân nhắc, hết sức rõ ràng.
Yến hội kết thúc, Hạ Triều Ca về Triều Vân Cung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075996/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.