Chương trước
Chương sau
Hạ Hạo Miểu nghe Địch Phỉ Nhiên nói, sắc mặt âm trầm xuống.

“Tam hoàng tử chớ sầu, chuyện này trẫm sẽ tra rõ, nếu thật như ngươi nói, quân sư kia liền có tội.”

“Hoàng thượng, chuyện này cũng không phải một mình quân sư sai.”

Địch Phỉ Nhiên đang nhắc nhở Hạ Hạo Miểu, không có Hề Minh Húc giấu giếm bao che, trong quân không có khả năng có nữ tử lẫn vào.

Điều này hiển nhiên chạm tới kiêng kỵ của Hạ Hạo Miểu.

Vì quân giả không không muốn thấy nhất chính là thần tử dưới mí mắt của mình lừa trên gạt dưới, một tay che trời.

Huống chi, Hạ Hạo Miểu đã không phải là ngày đầu tiên kiêng kỵ phụ tử Hề gia.

Một chiêu giết người không thấy máu này của Địch Phỉ Nhiên dùng rất đẹp.

Nụ cười bên khóe miệng Hạ Triều Ca lạnh dần, tất nhiên nếu hắn muốn chơi, nàng liền phụng bồi vậy.

“Chuyện này trẫm tự sẽ xử trí, thỉnh cầu của ngươi trẫm đã nhớ kỹ.”

“Đa tạ Ly Hoàng.” Địch Phỉ Nhiên cúi đầu, thi lễ một cái, sau đó trở lại vị trí của mình.

Phong yến đón tiếp lại tiếp tục tiến hành, toàn bộ yến hội vang tiếng đàn sáo, cực kì náo nhiệt.

Mọi người uống rượu mua vui, trên mặt trò chuyện với nhau thật vui, dưới mặt mang tâm sự riêng.

Vẻ mặt Hạ Triều Ca đạm nhiên, Địch Phỉ Nhiên lại thường ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trong ánh mắt quan sát có cân nhắc, hết sức rõ ràng.

Yến hội kết thúc, Hạ Triều Ca về Triều Vân Cung.

Trước bàn trang điểm, Xuân Liễu đang chải đầu cho Hạ Triều Ca, Tố Y từ bên ngoài trở về, đi tới bên người Hạ Triều Ca.

“Xuân Liễu, để cho ta hầu hạ công chúa đi.”

Hạ Triều Ca gật đầu, Tố Y liền nhận lấy lược trong tay Xuân Liễu.

Xuân Liễu ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

“Hôm nay đa tạ sư tỷ, chiêu này của sư tỷ hôm nay làm Địch Phỉ Nhiên tức chết.” Hạ Triều Ca cười nói.

Tố Y chính là nhân vật quan trọng mà trước đó vài ngày khi Hạ Triều Ca nghe nói Địch Phỉ Nhiên muốn tới, nàng đã mượn từ sư phụ Tang Chính Khanh của nàng.

“Cũng là sư muội thông minh, phương pháp là muội nói cho ta biết, bất quá ta chỉ làm từng bước thôi, nếu như cái này cũng không làm được, sư phụ lão nhân gia sợ rằng sẽ tới thu thập nghiệt đồ ta mất.”

Hạ Triều Ca bị Tố Y chọc cười.

“Tỷ dám nói tới Cửu Diệp Bích Vân, cũng không sợ hắn bảo tỷ lấy ra thật à?”

“Bảo thì bảo, chỗ sư phụ có một chậu, mượn qua thôi, chính là bảo vật gì mà Bích Ba sơn trang không có?”

Nghe Tố Y trả lời, Hạ Triều Ca cười vui vẻ hơn.

“Để sư phụ nghe được lời này chắc tức chết.”

“Khi còn bé muội làm hư nhiều bảo bối của ông ấy, ông ấy còn chưa tức chết mà, kiên cường lắm.”

Tố Y vừa nói như vậy, nàng liền nghĩ tới khi còn bé ở Bích Ba sơn trang, trong nhiều sư huynh muội như vậy, quả thực nàng là quậy phá nhất.

“Sư muội, Địch Phỉ Nhiên đã đem mũi nhọn chĩa về mụội và Hề Minh Húc, muội tính thế nào?”

“Vậy hắn cũng phải có bản lĩnh kia mới được, bản lĩnh không lớn, dã tâm không nhỏ.” Hạ Triều Ca cười nhạt.

“Sư muội, vừa mới được Tri Tất Các truyền tin tức đến, một tin tốt, còn có một tin tức tốt hơn, muội muốn nghe cái nào trước?”

Hạ Triều Ca sửng sốt: “Nhiều tin tức tốt như vậy, chẳng lẽ gần đây muội gặp đại vận?”

“Ta lại cảm thấy muội có số đào hoa.”

“Có ý gì?”

“Hề Minh Húc sắp về kinh thành.”

“Cái gì?!” Hạ Triều Ca bỗng nhiên vừa quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tố Y.

“Đây chính là tin tức tốt mà tỷ nói?”

Tố Y gật đầu: “Đúng vậy đó ”

“Vậy tin tức tốt hơn là cái gì?”

“Ngày mai sẽ đến, trực tiếp vào cung gặp mặt thánh thượng.”

“...”

Nội tâm Hạ Triều Ca tan vỡ, tai hoạ đột ngột, đột nhiên không kịp chuẩn bị aaaa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.