Chương trước
Chương sau
Nghe nói thế, khuôn mặt Địch Phỉ Nhiên triệt để đen xuống.

Hắn im lặng không lên tiếng xoay người trở lại chỗ ngồi.

Một mảnh Diệp Bích Vân có thể bán một vạn lượng, Bát Diệp chí ít trăm vạn lượng, Cửu Diệp chính là bảo bối vô giá.

Đưa cho nàng chưa chắc là thật, nhưng một cung nữ nho nhỏ có thể ở trước mặt tất cả mọi người nói ra, thì nhất định là có thật!

Cung nữ chưa chắc có, thế nhưng Hạ Triều Ca chắc chắn có thật.

Bi thảm nhất không phải là tỉ mỉ chuẩn bị một phần đại lễ vô giá, không nịnh bợ được bất kỳ ai, vô duyên vô cớ đưa cho một tiểu cung nữ.

Mà là đưa cho tiểu cung nữ, người ta còn ngại nhiều, chướng mắt.

Trước mắt bao người, mặt mũi Địch Phỉ Nhiên xem như mất hết.

Tố Y ôm Bát Diệp Bích Vân theo Hạ Triều Ca về vị trí, thần sắc đạm nhiên như thường lệ, cũng không có bất cứ gợn sóng nào.

Hạ Triều Ca lộ vẻ mỉm cười, cười đến chói lóa cay mắt.

Địch Phỉ Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hôm nay xem ta mở rộng kiến thức, Ly quốc nhân tài đông đúc, trưởng công chúa càng đặc biệt.”

“Đa tạ tam hoàng tử khích lệ.” Hạ Triều Ca không chút khiêm tốn nào.

Người như thế, cho ba phần nhan sắc liền sẽ mở phường nhuộm, phồng mũi lên mặt.

Dùng sắc mặt tốt với hắn, không bằng vả mặt bốp bốp bốp đi!

Lúc này, Hạ Triều Ca bất động thanh sắc chuyển ánh mắt cho Hạ Thiên Túng, Hạ Thiên Túng ngầm hiểu.

Hạ Triều Ca đóng vai phản diện xong rồi, giờ đến phiên Hạ Thiên Túng vai chính diện.

Lúc này, Hạ Thiên Túng đứng lên, hắn cười nói: “Hoàng muội bướng bỉnh, để tam hoàng tử chê cười. Đường xa mà đến chính là khách, Ly quốc là vùng đất lễ nghi, có đạo đãi khách của mình. Tất nhiên Lam Thấm công chúa muốn luận võ, vậy thì an bài cho Tam công chúa một trận, chỉ là không dùng kết quả chọn phò mã, thế nào?”

Địch Phỉ Nhiên trầm mặt, vừa định cự tuyệt, lại nghe Địch Lam Thấm hưng phấn đáp ứng: “Vậy thì đa tạ Ly quốc thái tử!”

Nghe nói thế, sắc mặt Địch Phỉ Nhiên lại đen vài phần.

So với bi thảm nhất chính là, sau khi bị đối thủ nghiền ép xong, còn bị đồng đội hãm hại.

Địch Phỉ Nhiên bây giờ chính là trạng thái này.

“Đúng, vừa rồi tam hoàng tử nói muốn kết hôn với một nữ tử Ly quốc, không biết trong lòng tam hoàng tử đã chọn được người chưa?” Hạ Thiên Túng hỏi.

“Thái tử nhắc như thế, vậy ta không khách khí nói thẳng.” Địch Phỉ Nhiên nói.

Hạ Thiên Túng gật đầu.

Lông mày Hạ Triều Ca nhíu lại, cảm giác lại muốn có chuyện xấu.

“Trước đó hai nước Ly quốc cùng Càng quốc khai chiến, trong quân đội Ly quốc có một vị quân sư, anh dũng can đảm, lại trí mưu vô song, ta rất yêu thích.” Địch Phỉ Nhiên cười xán lạn.

Hạ Triều Ca siết chặt ngón tay, quả nhiên con hàng này lại bới móc!

“Hả? Tam hoàng tử không phải đang chọn nữ tử tâm ý sao?” Hạ Thiên Túng nghi hoặc.

“Vừa khéo, vị quân sư kia chính là một vị nữ tử.”

“Cái gì? Điều này sao có thể! Trong quân sao lại có thể có nữ tử!” Hạ Thiên Túng nghi ngờ nói.

Đồng thời, trong bữa tiệc cũng bắt đầu nhao nhao thảo luận, Hề gia trị quân nghiêm cẩn, tại sao trong quân lại chứa nữ tử?

“Cực kì chính xác, trước đây quân sư kia từng bị quân ta bắt làm tù binh, mọi tướng sĩ Càng quân ta đều có thể chứng minh.” Địch Phỉ Nhiên vạn phần xác định.

Hạ Triều Ca cười nhạt, tâm Địch Phỉ Nhiên thật là độc.

Trước mặt tất cả mọi người nói ra trong Hề gia quân có nữ tử, Hề Minh Húc liền bị liên luỵ.

Chính là một quân sư, tam hoàng tử muốn, hoàng đế cũng sẽ không keo kiệt.

Đến lúc đó, nàng rơi vào tay Địch Phỉ Nhiên, còn chẳng phải chịu xâu xé, tùy ý trả thù sao?

Chỉ tiếc, Địch Phỉ Nhiên sai tính một điểm, người quân sư hắn muốn tìm này, là trưởng công chúa Ly quốc, căn bản cũng không phải là hắn muốn là được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.