Tang Chính Khanh trực tiếp bỏ qua vẻ mặt bi ai của hai người, không thèm quay đầu lại.
Ý tứ chính là không thể thương lượng.
Hạ Triều Ca cùng Đoạn Thiên Diễn bó tay, phải ngoan ngoãn đi gánh nước.
Dà sao cũng không phải lần đầu tiên, mỗi lần đánh nhau bị sư phụ phát hiện, đều bị phạt chung.
Lúc này, Hạ Triều Ca mà bắt đầu mặc niệm về Hạ Thiên Túng.
Lúc ở hoàng cung, mỗi lần hai người bọn họ cùng gây rắc rối, mãi mãi cũng chỉ có mình Hạ Thiên Túng cõng nồi chịu phạt, nàng vĩnh viễn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Sáng sớm đã gánh nước, mỏi eo đau lưng, rốt cục hai người cũng hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.
Hạ Triều Ca vỗ vỗ bả vai Đoạn Thiên Diễn nói: “Tiểu tử, mặc dù ta không tình nguyện, nhưng vẫn phải nói cho đệ, võ công của đệ tiến bộ rất lớn.”
Hai mắt Đoạn Thiên Diễn sáng ngời: “Thật không?”
“Giả đó “
Hạ Triều Ca cười gian xảo, buông xuống thùng nước đi về phía thư phòng của Tang Chính Khanh.
“Ớ, ngươi lại lừa gạt ta! Ta có tiến bộ hay không vậy? Lúc nào ta mới có thể đánh thắng ngươi?”
“Khi nào núi không cạnh, trời đất dung hợp, bà đây sẽ thua đệ.”
“...”
Trong thư phòng Tang Chính Khanh, Đoạn Thiên Diễn đã đổi một bộ y phục sạch sẽ, chờ bên trong thư phòng.
Tang Chính Khanh an tĩnh cầm sách.
Trong chốc lát, một người đi từ ngoài thư phòng vào, mặc một bộ quần áo trắng, phân nửa tóc buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075923/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.