Mắt thấy bóng lưng Hạ Uyển Tình biến mất khỏi viện, Hạ Triều Ca cười lạnh một tiếng.
Mang thuốc bổ? Thường xuyên tới thăm?
Từ lúc nào mà bọn họ thân thiết như vậy?
Ý đồ của Hạ Uyển Tình, Hạ Triều Ca liếc mắt liền nhìn ra.
Bạch liên hoa này không phải là muốn làm bộ tỷ muội tình thâm trước mặt người khác, vãn hồi chuyện ép buộc Hạ Triều Ca từ hôn làm hỏng hình tượng hay sao?
Không có cửa nha cưng!
“Công chúa, vì sao vừa nãy người nói với nhị công chúa là Hề tướng quân là tới cảm tạ người, rõ ràng không phải mà.”
Xuân Liễu mười phần không hiểu.
“Nếu không thì nói thế nào? Nói Hề Minh Húc tới thị uy với ta à?”
“Không phải vậy, công chúa người nghĩ cái gì vậy? Nô tỳ cảm thấy Hề tướng quân cũng không như nhị công chúa nói, tâm đầu ý hợp với nàng. Ngược lại nô tỳ cảm thấy Hề tướng quân thích người.”
“Khụ khụ, khụ khụ...”
Hạ Triều Ca sặc nước trong cổ họng, liều mạng ho khan.
Xuân Liễu, đầu óc ngươi trong đang nghĩ cái gì vậy!
Nói lời này, suýt chút nữa làm nàng sặc chết!
Cái loại kiêu ngạo của Hề Minh Húc, vừa cảnh cáo, vừa nhắc nhở, lại còn như đòi nợ, thật sự không nhìn ra Hề Minh Húc thích nàng chỗ nào.
“Công chúa, người không sao chứ?”
Xuân Liễu sợ hãi vội vàng thuận khí cho Hạ Triều Ca.
“Không có việc gì, về sau ngươi chớ nói lung tung mấy câu này, còn có việc nhị công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075919/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.