Ngày hôm sau, Hạ Triều Ca về phòng ngủ một lát, liền đứng dậy.
Trước bàn trang điểm, Hạ Triều Ca nhìn chính mình trong gương.
Một đôi mắt sáng, trong suốt như thủy tinh, cái mũi tinh tế, môi hơi mỏng, làn da non mịn, mái tóc đen như thác nước.
Trên đỉnh đầu cài một cây trâm hoa mai, trong trắng thanh tú, người mặc một bộ váy màu ngọc thêu mây bay nước chảy, mười phần xinh đẹp.
Nàng di truyền dung mạo xinh đẹp của mẫu hậu, sinh ra đã đẹp, sau khi cập kê trổ mã càng duyên dáng yêu kiều, rất có phong thái cùng khí chất của trưởng công chúa.
Phía sau nàng, Xuân Liễu đang kiên nhẫn chải đầu cho nàng.
“Xuân Liễu, ngày hôm qua nhị công chúa tới tìm ta, chúng ta tranh cãi ở trong sân, ngươi cũng đều nghe thấy rồi?”
Tay Xuân Liễu run một cái, sắc mặt trắng bệch, nàng quả thực nghe thấy, nhưng loại chuyện này, nàng làm sao dám nói bậy!
“Không, công chúa, nô tỳ không có nghe thấy.” Xuân Liễu hoảng hốt thất thố.
“Nghe thấy chính là nghe thấy, cứ nói thật, ta cũng không trách ngươi.”
Xuân Liễu cẩn thận từng li từng tí quan sát Hạ Triều Ca, sau khi xác định nàng không có tức giận, mới thấp giọng thừa nhận.
“Nô tỳ quả thực nghe thấy, thế nhưng nô tỳ sẽ không nói lung tung.”
“Xuân Liễu, ngươi cảm thấy ta cần phải đi cầu xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra không?”
“Công chúa, người là người tôn quý nhất thiên hạ, người có quyền kiêu ngạo, căn bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075912/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.