Hạ Hạo Miểu rất cưng chiều nàng, mà nàng lại đặc biệt ngoan, chỉ lật xem tấu chương, không làm loạn, không mang đi chơi, cũng không phá hoại.
Cho nên, Hạ Hạo Miểu cảm thấy, mặc dù nàng xem không hiểu, nhưng lật qua cũng không sao.
Ông ấy lại không biết, Hạ Triều Ca đọc được, hơn nữa đều ghi nhớ trong lòng.
Sống trong mật ngọt, đầu óc thanh tỉnh không vô nước mới có thể giữ được hạnh phúc.
Hạ Triều Ca vừa lật hết một quyển tấu chương, đó là bản tấu của Trấn Viễn đại tướng quân Hề Hoằng Tân.
Vợ cả Hề Hoằng Tân vừa mới mất, ông ta đau lòng bội phần, thỉnh cầu mang theo con trai bảy tuổi độc nhất là Hề Minh Húc đóng ở Bắc Cương.
Đây là không có ý định về lại kinh thành.
Hề Hoằng Tân cũng là một kẻ si tình, trong nhà trừ vợ cả, chỉ có một tiểu thiếp.
Tiểu thiếp là phụ hoàng của nàng thưởng, không thể không nạp, nhưng phòng của tiểu thiếp, ông ấy chưa bao giờ vào.
Vợ cả mất, Hề Hoằng Tân quá bi thương, không muốn ở lại nơi đau lòng này, nên giờ đây mới quyết định mang theo con trai độc nhất trấn thủ Bắc Cương.
Hạ Triều Ca vừa mới khép lại tấu chương, bên ngoài liền tới tiếng thông báo của Lý công công.
“Khởi bẩm bệ hạ, Trấn Viễn đại tướng quân cầu kiến.”
Hoàng Đế bệ hạ thở dài: “Truyền”
Lúc Hề Hoằng Tân mang theo Hề Minh Húc đi tới, Hạ Triều Ca liếc mắt liền nhận ra Thương Lăng.
Cặp mắt kia của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075899/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.