Tiểu Hy sau khi hạ quyết tâm thì xuống bếp hỏi thím Chu bình thường mình đi làm ở đâu. Thím Chu phũ phàng trả lời, cô chỉ ở nhà nhận tiền trợ cấp hàng tháng từ chồng thì tuyệt vọng lên phòng ngủ một giấc dài, đến khi tỉnh lại đèn đường đã sáng.
Tiểu Hy tắm rửa, thay một bộ váy ngủ hai dây bằng lụa màu trắng rồi ôm cái bụng đói xuống lầu, cô ngủ lâu như vậy cũng không có ai gọi cô dậy ăn tối, đúng là quá đáng.
Triệu Tử Hiên ngồi ở phòng khách nhâm nhi ly cà phê nóng hổi, Tiểu Hy đi xuống, anh một cái liếc mắt cũng không động. Cô cũng không để ý lắm, trước mắt lấp đầy cái bụng đã.
"Thím Chu, tối nay ăn gì vậy?"
Thím Chu len lén nhìn Triệu Tử Hiên ở đằng xa rồi nhỏ giọng trả lời: "Mợ chủ, không còn gì để ăn cả."
Tiểu Hy vẫn chưa kịp thông não, không còn gì để ăn là sao? Cô còn chưa ăn mà, cô là mợ chủ đó.
Thím Chu nhìn sắc mặt của Tiểu Hy như gặp phải chuyện gì khó tin lắm, liền kề vào tai cô nói nhỏ: "Cậu chủ bảo không được chừa gì lại cho mợ."
Tiểu Hy nghe qua như sét đánh ngang tai, khoé môi giật giật liên hồi, cô quay đầu bước thẳng tới chỗ Triệu Tử Hiên hỏi cho ra lẽ.
"Ý anh là sao đây? Em vẫn chưa ăn tối đó, tại sao anh lại bảo thím Chu không chừa đồ ăn cho em?"
Đối với Tiểu Hy thức ăn cũng quan trọng như sinh mạng của cô vậy, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-ong-xa-bang-thuc-luc/2804747/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.