“Đường Nguyện, sao giờ này em lại tới đây?”
Hứa Tứ mím môi, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Đường Nguyện.
“Tôi còn tưởng anh không thở nữa, Wechat cũng không trả lời.”
“Buổi chiều mải lo xem tài liệu nên không để ý tin nhắn của em.”
Cô hờn dỗi trừng anh một cái, ánh mắt liếc nhìn vào trong nhà.
“Em tìm gì vậy?”
“Nhìn xem trong nhà có người khác không.”
“Không có người khác, tôi ở một mình.”
Hứa Tứ nghiêng người, "Vào đi."
Đường Nguyện đưa ô cho Hứa Tứ, sau đó nghênh ngang tham quan nhà của anh.
Kết cấu một phòng ngủ một phòng khách, chừng bốn mươi mét vuông, đồ đạc trong phòng sắp xếp chỉnh tề.
Hứa Tứ ra ban công cất dù trở về, chợt thấy Đường Nguyện đang ôm đánh giá chung quanh.
Đôi chân nhỏ nhắn của cô giẫm lên nền đá cẩm thạch màu xám trắng, đầu ngón chân dài nhỏ, trắng hồng mềm mại.
“Trong nhà không có đôi dép nào khác cho em, mang đỡ của tôi nhé.”
Hứa Tứ đẩy đôi dép nam màu đen size 42 trên chân mình tới bên chân Đường Nguyện.
Nhìn như vậy, chân Đường Nguyện càng thêm nhỏ nhắn.
“Sao tôi biết anh có mắc bệnh hôi chân hay không, lỡ anh cố ý truyền bệnh cho tôi thì sao?”
Cô kiêu ngạo hừ một tiếng, cái miếng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, dáng vẻ vô cùng lém lỉnh.
“Tôi không bị hôi chân, em yên tâm đi, nếu như em thật sự bị lây bệnh thì tôi sẽ chịu trách nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-doi-truong-hua/3652801/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.