“Tôi có gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh không trả lời tôi.”
Hứa Tứ thoảng khựng lại, lúc này mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Đường Nguyện quả thực có gửi cho anh mấy tin nhắn, còn có một tin là thông báo thêm bạn Wechat, ghi chú là Đường Nguyện.
“Bận quá nên chưa có thời gian xem điện thoại.”
“Bận rộn như vậy còn đến bệnh viện tìm tôi, chẳng lẽ chỉ vì trả một cái túi vải không chút quan trọng?" Đường Nguyện nâng cằm, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười yếu ớt.
“Nhân tiện mời em đi ăn bữa cơm.”
“Là nhân tiện ăn cơm, hay là nhân tiện trả túi vải?" Cô biết Hứa Tứ sẽ không nói dối, dứt khoát được voi đòi tiên.
Hứa Tứ nhíu mày, nhìn cô hoài nghi mình thì lại có chút tức giận: “Cảm ơn đồ ăn bên ngoài của em.”
“Đồ ăn bên ngoài có ngon không, sau này tôi lại gọi cho anh ăn.”
“Đường Nguyện, tôi không ăn thức ăn bên ngoài.”
“Vậy anh không ăn sao, vứt đi à?"
Dưới sự truy hỏi của Đường Nguyện, Hứa Tứ vẫn thừa nhận là mình đã ăn.
Thấy dáng vẻ buồn bực đến cực điểm của anh, Đường Nguyện đột nhiên ý thức được gì đó, dùng bả vai đụng đụng anh.
“Cảnh sát Hứa, đừng nói anh cho rằng mấy món đó là tôi làm đấy chứ?"
Hứa Tứ bị nhìn thấu tâm lý nhưng cũng không tức giận, chỉ cười lạnh nói: “Tôi cũng là lần đầu tiên thấy có người gọi đồ ăn ngoài để bày tỏ lòng biết ơn đấy.”
“Nào có ai lại đi nói với đồng nghiệp là tôi xấu tính miệng độc chứ, anh ở sau lưng tôi nói xấu tôi.”
“Chẳng phải em cũng nói với đồng nghiệp là tôi không được mà?”
Hai chữ không được kia, Hứa Tứ gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Không được?"
Bên cạnh bỗng truyền đến tiếng kinh hô.
Hứa Tứ lạnh lùng liếc qua.
“Đội trưởng Hứa, hai người tiếp tục đi, chúng tôi chưa nghe được gì cả.” Trương Phàm kéo Hà Tuệ bỏ chạy mất dạng.
Đường Nguyện ho khan một tiếng, không dám nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Tứ nữa.
“Chuyện đó, vừa rồi là chính anh nói đấy nhé, bị đồng nghiệp của anh nghe được cũng không thể trách tôi.”
Hứa Tứ bất đắc dĩ thở dài.
“Bỏ đi, đồ giả không thể là thật, em tìm tôi có chuyện gì?”
“Cũng không có gì, chỉ mời anh ăn cơm thôi.”
“Ăn cơm?” Hứa Tứ chần chờ, “Hôm nay kế hoạch ban đầu của tôi là tăng ca.”
“Vậy không quấy rầy anh nữa, tối nay tôi cũng phải tăng ca, bây giờ quay về bệnh viện nói không chừng còn có thể nhặt đáy nồi ăn cũng nên.”
Đường Nguyện xách túi chuẩn bị đi, Hứa Tứ liền đè vai cô lại.
“Gần đây có nhà hàng Tiểu Xuyên nấu ăn khá ngon, cùng đi đi.”
Nhà hàng Tiểu Xuyên mà Hứa Tứ nói chính là một tiệm ăn rất bình thường.
Chỉ có bảy tám cái bàn nhưng khách rất nhiều, gần như đều là người làm việc gần đó, tan tầm tới nơi này tụ tập.
Hai người bọn họ tới rất đúng lúc, vừa vặn có một bàn khách vừa rời đi.
Bà chủ quen Hứa Tứ, vừa quét rác vừa chào hỏi anh.
“Cảnh sát Hứa, đây là bạn gái của cậu à, dáng vẻ thật xinh đẹp.”
“Cô ấy là bạn tôi.”
Sau khi khách sáo chào hỏi nhau, Hứa Tứ dùng nước nóng rửa qua bát đũa rồi đưa cho Đường Nguyện.
“Ở đây ăn có quen không?”
“Hứa Tứ, anh tưởng tôi thiên kim đại tiểu thư gì đó à?”
Cô còn thích nơi này nữa là khác, đông đúc có hơi người.
“Con người đều thay đổi.”
“Cũng đúng nhỉ, mới ba năm không gặp mà Hứa Tứ của chúng ta cũng đã thay đổi rất nhiều.”
Hứa Tứ buông bát đũa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Đường Nguyện đối diện.
“Đường Nguyện, em nói tôi thay đổi, em lại hiểu rõ tôi mấy phần?”
Đường Nguyện có hiểu anh không?
Bọn họ tuy rằng từ nhỏ là hàng xóm của nhau, ở cùng một ngõ nhỏ, nhưng cô hiểu rõ được Hứa Tứ mấy phần đây?
“Tôi không hiểu anh, anh cũng không hiểu tôi, chúng ta huề nhau, được chưa?”
Khi cô theo quán tính trốn tránh trả lời câu hỏi, con người luôn xoay tới xoay lui như vậy.
Hứa Tứ rũ mắt, cười lạnh một tiếng: “Đường Nguyện, tôi hiểu em hơn em nghĩ nhiều.”
Đường Nguyện trố mắt, anh chàng này sao lại cho người ta có một cảm giác ủy khuất thế nhỉ?
Tô San nói, để làm liếm cầu là phải có da mặt dày và miệng lưỡi trơn tru.
Nghĩ đến đây, cô lập tức lấy lại tư thế.
“Tất cả đều tại tôi, cảnh sát Hứa, về sau cho tôi một cơ hội để hiểu rõ anh được không?” Nói xong, cô còn ném cho Hứa Tứ một ánh mắt quyến rũ.
Lần này hẳn là Hứa Tứ có thể hiểu được ý cô rồi chứ?
Quả nhiên, cô vừa nói xong lại thấy anh ngồi thẳng người lên.
Có hiệu quả!
Đường Nguyện tiếp tục nháy mắt với anh.
Nhưng mà một giây sau, Hứa Tứ đột nhiên đưa tay lại đây nhẹ nhàng xoa xoa mắt trái của cô.
“Sao mí mắt cứ co giật mãi thế? Là di chứng ngày đó xả thân làm anh hùng để lại sao? Đường Nguyện, chốc nữa em quay về bệnh viện kiểm tra thử xem sao.”
Tên thẳng nam đáng chết, đáng đời độc thân không có bạn gái.
“Mí mắt anh mới bị co giật, cả nhà anh đều bị co giật!”
“Không phải co giật à?” Anh khó hiểu hỏi, “Vậy đó là cái gì?”
“Tôi lười nói chuyện với anh, đừng quấy rầy tôi ăn cơm, lát nữa tôi còn phải về bệnh viện trực đêm.”
Hứa Tứ thu tay về, nhìn dáng vẻ tức giận của cô: “Em trực đêm bao lâu?”
“Chắc đến mười một giờ tối, cảnh sát Hứa muốn tới đón tôi sao?”
“Tôi rất bận, em tự lái xe về nhà đi.”
Đường Nguyện nhỏ giọng hừ một tiếng.
Sau khi ăn cơm xong cô trở về bệnh viện, lên Wechat tâm sự tâm đức liếm cẩu với Tô San.
“Đường Nguyện, cậu mà là liếm cẩu sao? Cậu sai hoàn toàn rồi, cậu căn bản liếm cẩu không có tâm.”
Đường Nguyện đang uống ngụm nước trà thiếu chút nữa sặc chết.
Thì vốn dĩ cô đâu có tình nguyện đi liếm cẩu!
“Làm gì có tên liếm cẩu nào bảo đối tượng cần chinh phục đến đón mình tan tầm cơ chứ?”
Gì cơ?
Chẳng lẽ cô nên đi đón Hứa Tứ tan ca?
Nhưng mà ai yếu ai mạnh, làm liếm cẩu nhất định phải hèn mọn như vậy sao?
“Trời ạ, thật là khó quá đi.” Đường Nguyện ghé vào trên bàn kêu rên không ngừng.
“Bác sĩ Đường, cái gì khó quá, tình trạng bệnh nhân có gì nguy hiểm sao?”
“Không sao không sao, y tá Trương, tôi nói chơi thôi.”
Cô nghiêng đầu qua một bên khác, lấy hai tay che mặt lại.
Khó khó khó, khó hơn lên trời nữa.
Buổi tối sau khi tan ca, cô lái xe về nhà.
Đèn đường tiểu khu lâu năm không tu sửa, thỉnh thoảng nhấp nháy một hai cái, âm u làm cho lưng người ta sởn gai ốc.
“Lạch cạch”
“Ai!”
Cô nhanh chóng xoay người lại, thế nhưng phía sau trống rỗng không có thứ gì cả.
Chẳng lẽ là mình xuất hiện ảo giác, nhưng cô rõ ràng cảm giác được có người đi theo mình mà?
Đường Nguyện không dám suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy lên lầu, khóa chặt cửa sổ.
Tin tức phụ nữ sống một mình bị hung thủ biến thái tàn nhẫn sát hại hàng năm đều xảy ra, cô cũng không muốn mình bất hạnh như vậy.
Đường Nguyện nói chuyện mình nghi ngờ bị người theo dõi cho Tô San nghe, thế nhưng Tô San lại thiếu chút nữa chui ra khỏi điện thoại di động chỉ vào ít cô nói cô ngu xuẩn.
“Cậu nói Hứa Tứ làm nghề gì?”
“Cảnh sát chứ gì.” Đường Nguyện ngoan ngoãn trả lời.
“Vậy tại sao cậu không kể cho Hứa Tứ nghe? Nói không chừng tinh thần trách nhiệm của anh ấy bùng nổ, buổi tối sẽ đến đón cậu tan tầm, quan hệ của hai người không phải càng gần một bước sao?”
Đường Nguyện vỗ trán một cái, đúng vậy, sao cô lại không nghĩ tới nhỉ!
Cúp điện thoại, cô gửi Wechat cho Hứa Tứ, còn thuận tay gửi một icon mèo nhỏ khóc thút thít.
Lúc đó Hứa Tứ vừa về đến nhà, nhìn thấy tin nhắn Đường Nguyện gửi tới anh cũng chỉ trả lời một câu suy nghĩ vớ vẩn, sau đó lấy áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]