Chương trước
Chương sau
Giải quyết xong chuyện của Dụ Bối, Bạch Nhã Băng lại phải xử lý chuyện cái trang "Cặp đôi khó ở" kia, cô mỉm cười, lễ phép nói với Lê Ngọc Quân:
"Mẹ! Con xin phép đi lên phòng trước ạ."

Lê Ngọc Quân nở nụ cười dịu dàng, hiền từ, gật đầu, trước khi đi Bạch Nhã Băng quay người lại quăng cho Lục Dĩ Tường một cặp mắt sắc bén, anh hiểu ý nhanh chóng kéo Lục Trân Trân đi theo lên phòng.

"Anh hai! Đột nhiên, anh kéo em lên phòng của anh chi vậy?" Lục Trân Trân bước vào phòng của anh và cô liền đẩy tay của Lục Dĩ Tường ra, nét mặt khó chịu hỏi anh, đến giờ cô vẫn chưa biết gì cả.

Bạch Nhã Băng ngồi lên ghế, vắt chéo chân, nở một nụ cười rất quỷ dị với Lục Trân Trân, cô chậm rãi cất giọng nói:"Trân Trân! Chẳng phải em rất thích chụp ảnh anh chị để gửi cho A Nghị để A Nghị đăng lên sao? Bây giờ, em hãy lấy điện thoại nhanh chóng chụp lại đi."

Lục Trân Trân giật nảy mình, trợn mắt nhìn Bạch Nhã Băng rồi vội quay sang nhìn Lục Dĩ Tường, thấy dáng vẻ đấy của anh cô liền biết anh không phải là người nói cho Bạch Nhã Băng rồi, Lục Trân Trân vẫn cố chấp không chịu nhận, cô giả vờ ngây thơ, vô tội đáp lại:
"Chị dâu! Chị đang nói cái gì vậy? Em không hiểu gì cả."

"Em còn giả vờ nữa sao? Anh trai của em đã khai hết rồi nếu bây giờ em còn không thành thật thì chị sẽ phạt luôn cả em đấy." Bạch Nhã Băng nhếch mép liếc sang nhìn Lục Dĩ Tường, từ từ cất giọng đáp lại.

Lục Trân Trân nghe Bạch Nhã Băng nói thế liền quay sang nhìn Lục Dĩ Tường với vẻ mặt giận dỗi, cô chỉ có thể cúi đầu thừa nhận:"Em sai rồi, em không nên tự ý đăng ảnh của chị và anh hai."

"Biết sai thì tốt...nhưng" Bạch Nhã Băng cười nhẹ nói tiếp với Lục Trân Trân:"Nhưng từ đây đến hết tháng này em không được mua sắm những thứ như là túi xách, son, quần áo, giày, trang sức gì cả."

"Hả?" Lục Trân Trân mếu máo, nhăn nhó nét mặt không cam tâm nhưng đành phải chấp nhận, chị dâu của cô thật là biết cách trừng phạt người khác, thừa biết rằng cô rất thích mua những thứ đó mà còn phạt cô như thế.

Lục Dĩ Tường nhìn thấy Bạch Nhã Băng phạt Lục Trân Trân nhẹ nhàng như thế anh cũng nhẹ lòng phần nào, chắc chắn cô sẽ không phạt nặng anh, anh cười cười hỏi cô:
"Tiểu Băng! Em phạt Trân Trân nhẹ như thế thì em sẽ không phạt anh nặng đâu đúng không? Anh chỉ là đồng phạm thôi."

Bạch Nhã Băng khẽ nâng mày, cười mỉm, đầu gật gù đáp lại:"Đúng vậy, nếu như em đã phạt Trân Trân nhẹ như thế thì anh em cũng sẽ phạt nhẹ, em không thể thiên vị ai cả."

Lục Dĩ Tường tươi cười gật đầu, lắng nghe Bạch Nhã Băng nói tiếp, cô chậm rãi nói cho anh biết hình phạt mà cô dành cho anh:
"Em phạt anh ngủ ở ngoài phòng khách thêm một tháng nữa."

Nụ cười trên môi của Lục Dĩ Tường tắt ngay tức khắc khi nghe cô nói ra hình phạt, lời nói của cô như sét đánh ngang tai của anh, cái này mà gọi là hình phạt nhẹ sao? Cái này hình phạt đối với anh là rất nặng, anh nắm lấy bàn tay của cô bắt đầu làm nũng, năn nỉ cô:
"Vợ ơi, anh sai rồi, anh không nên bao che cho Trân Trân, em hãy tha cho anh lần này đi có được không? Anh thật sự biết lỗi của mình rồi, em đừng có phạt anh như thế đối với anh đây là hình phạt rất rất nặng luôn."

Lục Trân Trân há hốc miệng, tròn mắt nhìn Lục Dĩ Tường, cô phải mất vài giây định hình, xác minh người đàn ông đứng trước mặt là anh trai của mình chứ không phải là ai khác. Tuy đã xác thực nhưng cô vẫn không thể nào tin vào mắt, tai của mình nói tuyết rơi vào mùa hè cô còn tin hơn là thấy cái cảnh này.

Lục Dĩ Tường thấy Bạch Nhã Băng vẫn không hề phản ứng, cô vẫn đứng trơ ở đó không nói không rằng, chỉ đứng xem anh diễn trò, làm nũng, anh liền bắt đầu tỏ vẻ đáng thương, đưa mặt của mình sát lại gần cô, cái tay chỉ chỉ lên quầng thâm trên mắt của mình:
"Tiểu Băng! Em nhìn xem, mắt của anh đã có quầng thâm rồi, anh thật sự không thể nào ngủ được khi không có em bên cạnh, ngủ không có em bên cạnh anh thật sự rất khó chịu, cảm thấy thiếu thứ gì đó. Vợ ơi, em hãy thương xót anh đi có được không?"

Lục Trân Trân nổi hết cả da gà, rợn cả người khi nghe những câu nói đấy phát ra từ Lục Dĩ Tường, cô bĩu môi đứng xem anh tiếp tục làm nũng. Bạch Nhã Băng khẽ lắc đầu, anh đúng là mất hết liêm sỉ rồi:
"Thôi được rồi, nếu như anh không chấp nhận hình phạt này cũng được, vậy em sẽ cho anh một hình phạt khác."

Lục Dĩ Tường gật đầu lia lịa, anh vui vẻ, cười tươi, không phạt anh ngủ ở ngoài phòng khách là tốt rồi, Bạch Nhã Băng cất giọng nói:
"Vậy thì em phạt anh từ đây đến hết tháng sau sẽ không được ôm, nắm tay hay hôn em, lúc ngủ anh phải nằm sát góc giường."

Phụt...Lục Trân Trân phì cười như vậy chẳng phải còn nặng hơn hình phạt lúc nãy sao? Đối với anh trai của cô như vậy thì quá ác rồi. Nụ cười của Lục Dĩ Tường cứng đờ ngay, cái hình phạt này chẳng khác nào bắt anh chết đâu chứ?
Anh chính là phải cần cô sạc pin mỗi ngày nếu không được ôm, nắm tay, hôn cô thì anh chẳng phải sẽ như cái xác không hồn sao? Anh đành chấp nhận cái hình phạt lúc đầu vậy:
"Anh chấp nhận hình phạt lúc đầu, anh sẽ ngủ ở phòng khách thêm một tháng nữa, đừng có thi hành cái hình phạt thứ hai như vậy em sẽ giết chết anh đấy."

Bạch Nhã Băng khẽ gật gù đồng ý, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi của cô, cô nói tiếp:"Anh nhớ cho em nếu như sau này anh dám làm chuyện gì có lỗi với em thì anh phải chịu một trong hai hình phạt này."

Lục Dĩ Tường gật đầu như băm tỏi, đánh chết anh anh cũng sẽ không phạm lỗi nữa, hai hình phạt này đối với anh nó rất đáng sợ, cô đúng là thật biết cách phạt người khác mà.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.