Nhân viên đấy cười cười nói với Lục Dĩ Tường:"Trợ lý Thân không phải bị bệnh mà là bị tào tháo rượt ạ, đến bây giờ anh ấy vẫn còn ở trong nhà vệ sinh không dám bước ra bởi vì chỉ vừa bước ra liền trở ngược vào."
"Cậu ấy đã ăn cái gì mà bị nặng đến như vậy chứ? Suốt cả buổi trưa, các người sao không đưa cậu ấy đến bệnh viện?" Lục Dĩ Tường kinh ngạc, anh nghĩ có lẽ bây giờ A Tôn ngồi trong đấy luôn rồi, cho dù có hết đi chăng nữa cũng không còn sức mà bước ra.
"Tôi cũng không rõ hình như trợ lý Thân đã ăn một hộp thức ăn gì đó, sau khi ăn xong liền bị như thế, mọi người cũng muốn đưa anh ấy đi lắm nhưng không thể chỉ mới vừa dìu anh ấy ra là phải dìu anh ấy trở ngược vào trong. Tôi đã đi mua thuốc cho anh ấy rồi, có lẽ bây giờ đã đỡ hơn rồi."
Khóe môi của Lục Dĩ Tường giật giật, anh cảm thấy mình thật may mắn khi không ăn hộp đồ ăn đấy nếu không bây giờ anh đã thảm rồi, bây giờ anh nghi ngờ không biết rằng Hứa Tiểu Niệm là thật sự thích anh hay là muốn đầu độc anh nữa.
Lục gia
Lục Trân Trân nhìn thấy Bạch Nhã Băng quay về liền chạy nhanh ra ngoài, khoác lấy cánh tay của chị dâu mình, vẻ mặt khó chịu nói với cô: "Chị dâu! Chị nhanh vào trong xem ai đang đợi chị ở trong đó kìa."
"Hửm? Là ai vậy?" Thấy vẻ mặt khó chịu, không vui của Lục Trân Trân, Bạch Nhã Băng khẽ chau mày lại hỏi, cô rất hiếu kỳ không biết ai lại đến tận đây để gặp cô chứ?
"Em không muốn nói đến người mà em không thích, chị hãy tự vào trong xem đi." Lục Trân Trân bĩu môi, kéo Bạch Nhã Băng vào trong.
Bước vào trong, Bạch Nhã Băng nhìn thấy Bạch Lan Minh đang ngồi đợi ở phòng khách, thấy cô đã về Bạch Lan Minh vội đứng dậy, gục mặt, nở một nụ cười gượng gạo gọi cô:"Chị!"
"Bạch Lan Minh? Tại sao cô lại đến đây?" Đôi mày của Bạch Nhã Băng càng nhíu chặt lại hơn khi nhìn thấy Bạch Lan Minh, Bạch Lan Minh chủ động đến tìm cô như thế thật đúng là chuyện lạ.
"Chị! Chị có thể sắp xếp cho em một chỗ ở có được không? Chỗ nào cũng được miễn sao đừng để ba mẹ của em tìm được em và bắt em quay về là được rồi." Bạch Lan Minh không dám ngước mặt lên nói chuyện với Bạch Nhã Băng, từ nhỏ đến lớn cô đều không thích người chị họ này của mình, luôn đối đầu với Bạch Nhã Băng, cô thật sự không ngờ có một ngày cô phải đến đây nhờ vả.
"Cô nói gì? Chỗ ở? Tại sao chứ? Cô cãi nhau với hai người họ sao? Nếu không muốn ở Bạch gia thì cô có thể đến khách sạn mà." Bạch Nhã Băng càng lúc càng không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Bạch Lan Minh đến nhờ vả cô sao? Chẳng phải trước giờ Bạch Lan Minh rất ghét cô sao?
Bạch Lan Minh vẫn gục mặt, úp úp mở mở, điều này khiến cho Bạch Nhã Băng cảm thấy rất khó chịu, bực tức trong người, cô nghiêm giọng lớn tiếng bảo Bạch Lan Minh:"Bạch Lan Minh! Từ khi nào người của Bạch gia lại không dám ngẩng mặt nói chuyện vậy? Bây giờ, cô hãy ngước mặt lên nhìn thẳng vào tôi nói cho tôi biết rốt cuộc là đã có chuyện gì?"
Bạch Lan Minh giật mình, ngẩng mặt lên nhìn Bạch Nhã Băng, nuốt một ngụm nước bọt nói với cô:"Ba mẹ của em muốn em kết hôn với thiếu gia của tập đoàn Ngô thị, em không đồng ý nên đã bỏ nhà đi, lần này ba mẹ em rất kiên quyết muốn em sau khi học xong phải lấy chồng, họ biết nếu như em không có tiền nhất định sẽ quay về nên đã cho người đóng băng hết tất cả thẻ của em rồi, hiện tại trong người em không còn một đồng nào cả."
"Một cuộc hôn nhân chính trị sao? Hai người họ đúng là hết thuốc chữa ngay cả con gái của mình cũng dồn ép đến mức đường này." Bạch Nhã Băng khẽ lắc đầu không biết phải nói làm sao với hai con người độc ác, nhẫn tâm kia, cô lại quay sang nhìn Bạch Lan Minh, không nhanh không chậm cất giọng: "Thôi được rồi, cô hãy ở lại đây đi, cô sẽ ngủ chung phòng với Trân Trân."
Bạch Nhã Băng biết rõ con người Bạch Lan Minh vốn không hề xấu xa, tâm địa gì cả, để cho Bạch Lan Minh ngủ chung phòng với Lục Trân Trân chính là muốn hai người các cô trở thành bạn còn hơn là cứ ghét nhau mãi.
Lục Trân Trân vừa nghe Bạch Nhã Băng nói thế liền trợn mắt phản đối ngay lập tức:"Chị dâu! Tại sao cô ta phải ngủ chung với em chứ? Nhà chúng ta còn rất nhiều phòng sao chị không sắp cô ta ở phòng khác mà lại sắp cô ta ở chung với em chứ? Em không đồng ý."
"Không được cãi, chị đã quyết định rồi không thay đổi được đâu, chuyện của Bạch Lan Minh đợi khi mẹ về chị sẽ đích thân đi nói."
Lục Trân Trân giậm chân giận dỗi đi lên phòng, Bạch Lan Minh cắn khóe môi cúi thấp người, khẽ nói:"Cám ơn chị."
"Mau đem hành lý lên phòng đi." Bạch Nhã Băng vẫy vẫy tay bảo Bạch Lan Minh, cô thật sự không quen cái dáng vẻ yếu đuối, hiền lành này của Bạch Lan Minh, có lẽ cô phải dần dần thích nghi thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]