Bạch Huyền Nghị không hề ngó đến hai người các anh mà đi thẳng lên phòng của Bạch Nhã Băng, Jack nhướng mày nhìn Bạch Huyền Nghị rồi nói với Hoàng Việt: "Không biết có chuyện gì nữa đây chắc lại có ai đắc tội với thiếu gia nữa rồi."
"Haizz~ Bây giờ thiếu gia đã là một người con trai trưởng thành rồi mà lúc nào cũng dựa dẫm vào chị của mình như thế thật không biết phải nói như thế nào." Hoàng Việt lắc đầu ngán ngẫm thở dài.
Jack cười nhẹ không nhanh không chậm đáp lại:"Nếu như tôi có một người chị quyền lực như thế thì tôi cũng sẽ ỷ lại, dựa dẫm thôi với lại thiếu gia cũng chỉ mới 19 tuổi còn là một cậu nhóc chưa trưởng thành đâu."
Cạch! Bạch Huyền Nghị mở cửa bước vào thấy Bạch Nhã Băng đang làm việc anh định quay người ra ngoài không dám làm phiền thì cô lên tiếng: "Sao vào đây rồi lại đi ra em lại gây ra chuyện gì nữa rồi sao?"
Bạch Huyền Nghị quay người đi đến ngồi bên cạnh của cô nghiêm túc nói: "Chị! Em có chuyện hỏi chị chị nhất định phải trả lời thành thật cho em biết đó."
Cô ngẩng đầu lên ánh mắt hơi ngạc nhiên, bất ngờ nhìn Bạch Huyền Nghị: "Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao? Sao nhìn em nghiêm túc quá vậy."
"Chị! Lục Dĩ Tường theo đuổi chị như thế chị có rung động chút nào không?"
"Thì lúc nãy em có gặp em gái của Lục Dĩ Tường cô ta hống hách, dữ dằn nói chung em không thích cô ta chị mà chị dâu của cô ta thì ngày nào cô ta cũng sẽ bắt nạt, ức hiếp chị cho mà xem."
Bạch Nhã Băng cười mỉm hơi khom người khẽ hỏi: "A Nghị! Em nghĩ người khác có khả năng ức hiếp, bắt nạt chị sao? Chị thấy điều này em lo hơi vô nghĩa rồi đấy."
"Em không cần biết nói chung em không muốn chị thành đôi với Lục Dĩ Tường."
"Chị biết rồi! Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu em cứ yên tâm đi." Bạch Nhã Băng gật gật đầu khẳng định với Bạch Huyền Nghị.
Lục gia
Lê Ngọc Quân đi lên phòng vừa định gõ cửa thì nghe Lục Dĩ Tường đang nói chuyện điện thoại với bạn của anh, bà áp tai sát vào cửa thử nghe xem đó là chuyện gì? Bên trong, Lục Dĩ Tường gọi điện cho Tần Đình Danh giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Đình Danh! Theo tôi được biết ngày mai là ngày tuyên bố Tiểu Băng là người thừa kế tôi sợ rằng sẽ có người gây rối gây nguy hiểm cho cô ấy nên tôi muốn nhờ cậu và Thành Đông cho người bảo vệ cô ấy tôi biết với thế lực của Bạch gia thì Tiểu Băng nhất định sẽ an toàn nhưng phòng ngừa vẫn tốt hơn."
"Tôi hiểu ý của cậu cậu yên tâm tôi và Thành Đông nhất định sẽ giúp cậu bảo vệ Nhã Băng." Tần Đình Danh chậm rãi đáp lại dù nói như thế nào thì anh cũng tính là bạn của Bạch Nhã Băng nên anh sẽ bảo vệ cô.
Đang định gọi điện cho A Tôn thì anh nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ anh nhắn tin cho Bạch Nhã Băng:"Chúc em ngủ ngon."
Biệt thự Rose
Bạch Nhã Băng vừa chuẩn bị ngủ thì thấy tin nhắn đến mở ra nhìn thấy tin nhắn của anh cô đảo mắt nhìn xung quanh, mày hơi cau lại lẩm bẩm một mình: "Anh ta cho người trà trộn vào đây rồi gắn camera hay sao mà biết mình chuẩn bị đi ngủ mà nhắn tin chúc vậy? Mai mình phải kiểm tra lại mới được."
Lục gia
Lục Dĩ Tường gọi điện cho A Tôn để căn dặn:"A Tôn! Ngày mai, tôi sẽ đến tập đoàn khá trễ cậu hãy hủy hết lịch trình của tôi vào ngày mai."
"Nhưng thưa chủ tịch ngày mai chúng ta có một hợp đồng lớn nếu như hủy tôi sợ rằng..." A Tôn cau mày lo lắng sợ rằng tập đoàn sẽ bị tổn thất lớn.
"Ngày mai, tôi phải đi bảo vệ Tiểu Băng không gì quan trọng bằng cô ấy cả tiền, hợp đồng còn có thể kiếm lại nhưng cô ấy thì không." Lục Dĩ Tường nghiêm túc nói với A Tôn những lời nói ấy khiến cho A Tôn không thể nói gì được nữa.
"Vâng! Tôi sẽ hủy hết mọi lịch trình vào ngày mai." A Tôn ngay lập tức đáp lại xem ra vị chủ tịch này của anh yêu Bạch Nhã Băng rất nhiều anh không cần biết lý do tại sao ngày mai cô lại có thể xảy ra chuyện anh chỉ cần biết nếu như ngày mai cô có chuyện thật thì không biết Lục Dĩ Tường sẽ như thế nào?
Thấy bên trong đã im lặng, Lê Ngọc Quân gõ cửa nghe tiếng Lục Dĩ Tường vọng ra bà liền mở cửa vào trong, đặt ly sữa lên bàn ngồi xuống giường không nhanh không chậm cất giọng: "Dĩ Tường! Mẹ đứng ở bên ngoài vô tình nghe được cuộc nói chuyện lúc nãy sau khi mẹ nghe xong mẹ thật sự cảm thấy rằng con đã yêu vị Bạch tiểu thư đấy rồi không phải chỉ yêu bình thường mà là rất yêu dường như cô ấy đã khắc sâu trong lòng của con rồi."
Lục Dĩ Tường gật gù cười nhẹ:"Mẹ nói rất đúng cô ấy thật sự đã chiếm hết tâm trí và trái tim của con rồi."
Bỗng nhiên, Lê Ngọc Quân nổi lên sự tò mò, hiếu kỳ bà nhanh chóng hỏi anh: "Dĩ Tường! Con có hình của vị Bạch tiểu thư đó không? Mẹ thật sự rất muốn biết cô ấy như thế nào mà con lại si tình, yêu đến như thế."
Lục Dĩ Tường lấy điện thoại đưa cho bà xem tấm hình mà anh đã cho người chụp lén lúc cô đến Lục thị, xem xong bà gật gù cười mỉm không khỏi thốt lên: "Quả nhiên là rất xinh đẹp phong cách sang trọng, thanh lịch nói chung mẹ cảm thấy có ấn tượng khá tốt với cô gái này nhưng mẹ thấy với gương mặt lạnh như băng của cô ấy thì con còn phải trầy da tróc vảy, chịu khổ dài dài đấy."
"Chỉ cần theo đuổi được cô ấy thì chịu khổ một chút cũng chẳng sao cả."
"Không hổ là con của mẹ nếu như con cần mẹ giúp gì thì cứ nói mẹ nhất định sẽ giúp con theo đuổi hết mình."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]