Bạch Huyền Nghị lần đầu tiên đến đấy anh thích thú bước vào trong mắt quan sát khắp nơi gật gù hài lòng với quán bar này, anh gọi rượu rồi cầm ly rượu đi khắp nơi ngắm nghía từng ngõ ngách trong đấy.
Đang đi Bạch Huyền Nghị vô tình va phải một nhân viên ly rượu hất vào người của một cô gái, cô gái đấy không ai khác là Lục Trân Trân cô hét lớn tức giận vì anh đã hất rượu làm bẩn quần áo của cô.
Tính của Bạch Huyền Nghị vốn rất nóng vừa thấy Lục Trân Trân quát như thế anh liền nổi nóng, tức giận lớn tiếng quát lại:"Này cái cô kia tôi đã bảo là tôi không cố ý rồi, mà nhìn mặt của cô rồi thân hình của cô nữa cô có đủ tuổi chưa vậy?"
Bị nói trúng tim đen Lục Trân Trân giật thót mình nuốt nước bọt vẫn cố lớn tiếng quát lại không chịu thua:"Ai nói là tôi không đủ tuổi chứ? Anh đừng có ở đây nói bậy bạ tôi nói cho anh biết anh đừng có mà đắc tội với tôi nếu không anh chết chắc."
Bạch Huyền Nghị hừ một tiếng bĩu môi khinh khỉnh đáp lại: "Chết chắc? Không biết là ai chết chắc trước đó tôi nói cho cô biết cô đắc tội với tôi là cô không xong rồi."
Nhân viên của quán đi đến ngăn hai người lại tất cả mọi người ai nấy đều chăm chú hóng chuyện, Lục Trân Trân chỉ chỉ vào mặt của anh vẫn không ngừng lớn giọng: "Anh có biết anh tôi là ai không hả? Tôi mà nói ra thì anh sẽ sợ đến tè ra quần cho mà xem."
"Tôi sợ quá cô có anh tôi có chị tôi nói cho cô biết tôi mà nói tên của chị tôi ra thì cô sẽ sợ đến bỏ chạy mất dép đấy." Bạch Huyền Nghị thấy Lục Trân Trân lôi anh của cô ra anh cũng lấy chị mình ra hù dọa. Hai người trợn trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhau sắp đánh nhau đến nơi nhân viên vội đi báo cho bọn người Lục Dĩ Tường, hai nhân viên khác vội kéo Lục Trân Trân và Bạch Huyền Nghị ra xa để tránh hai người đánh nhau.
Cốc! Cốc! Cốc! Nhân viên vội gõ cửa phòng của bọn anh, Hạo Phú bước ra mở cửa nhân viên đứng ở cửa gấp gáp, vội vàng nói: "Có chuyện không hay rồi ở bên ngoài có hai người cãi nhau vô cùng kịch liệt dường như là sắp đánh nhau luôn rồi chúng tôi cản ra không được."
Bọn người Lục Dĩ Tường nhìn nhau rồi đứng dậy đi ra ngoài xem thử tình hình là như thế nào vừa bước ra đập vào mắt của bọn họ chính là cảnh Lục Trân Trân đang nắm tóc của Bạch Huyền Nghị kéo xuống Bạch Huyền Nghị là con trai không thể đánh con gái được nên anh chỉ có thể lớn tiếng bảo:"Cô mau buông ra nếu không tôi không nhịn nữa đâu đó."
Lục Dĩ Tường đi đến hằng giọng cau mày lên tiếng:"Lục Trân Trân! Em làm gì ở đây vậy?"
Bạch Huyền Nghị cười khẩy một tiếng chỉ hất mặt nhìn Lục Dĩ Tường không hề nói gì cả, Lục Dĩ Tường kéo Lục Trân Trân lại gương mặt khó coi nghiến răng nói nhỏ: "Trân Trân! Lần này em hại chết anh rồi em có biết cậu ta chính là em trai của Tiểu Băng người mà anh đang theo đuổi không?"
"Hả? Người anh theo đuổi? Anh ta đã như vậy thì chị của anh ta chắc cũng như thế anh đừng theo đuổi nữa." Lục Trân Trân lườm lườm Bạch Huyền Nghị nói với anh giọng vừa đủ nghe.
Tần Đình Danh đứng cạnh Lục Trân Trân chậm rãi cất giọng đều đều:"Cậu ta là như thế nhưng Bạch Nhã Băng lại khác hoàn toàn hai chị em không hề giống nhau sau này em gặp cô ấy nếu không biết thì sẽ không nghĩ đến hai người họ là chị em đâu."
Bạch Huyền Nghị chắp tay phía sau hất mặt đi ngang Lục Dĩ Tường vừa đi vừa nói:"Tôi về tôi cho chị tôi nghe chuyện này chị tôi đã không thích anh rồi bây giờ lại càng không thích."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]