Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, hắn hạ triều sớm rồi đi thẳng đến chính điện, lại nghe cung nhân nói hoàng hậu đã đi Phật Quang tự cầu phúc, Phật Quang tự là chùa hoàng gia, hôm nay là mười lăm, bình thường hoàng hậu đều sẽ đến đó cầu phúc cho Đại Tấn và hoàng đế.

Hắn chờ không kịp đi về phía Phật Quang tự, trên đường lại gặp Đức phi. Đức phi cũng coi như là nữ nhân đầu tiên hắn nạp, nàng gả cho hắn từ khi hắn còn là Lục hoàng tử, nàng xuất thân từ tộc Trương thị ở Sơn Tây, đây cũng là đại gia tộc, tuy nhiên thân là thứ nữ nên ngay từ đầu khi vào cung nàng cũng chỉ là thiếp, đến khi hắn được phong làm thái tử, nàng mới được thăng lên Lương Đệ, đáng tiếc sau này Trưởng Tôn Phiêu tiến vào đông cung, hiển nhiên nàng không tranh lại Trưởng Tôn Phiêu. Khi hắn đăng cơ, vì nàng có công sinh đại hoàng tử và tam công chúa nên được phong vị Đức phi, địa vị rất gần với hoàng hậu và quý phi.

Hắn hỏi vài câu về bài tập và sinh hoạt hàng ngày của trưởng tử Triệu Hữu rồi đi thẳng đến chỗ Quỳnh Như, cũng không để ý ánh mắt hâm mộ của Đức phi. Nhưng khi hoàng hậu biết Đức phi cũng tới cầu phúc đã mời Đức phi ở lại, ba người ở Phật Quang tự dùng đồ chay xong mới ra ngoài. Quỳnh Như còn muốn mời Đức phi và hoàng đế ở lại thưởng trà thì lại bị hoàng đế từ chối, “Hoàng hậu, trẫm có việc muốn nói với nàng.”

Đức phi thức thời hành lễ rời đi. Hoàng đế lôi kéo Quỳnh Như ngồi lên ngự liễn, “Trẫm và Quỳnh Như đã không ở bên nhau một tháng rồi, chẳng lẽ nàng không có lời nào muốn nói với trẫm sao? Tại sao lại muốn đẩy trẫm cho người khác?”

“Thần thiếp xa ngài một tháng, nhưng không phải các muội muội khác cũng vậy hay sao? Ngoài thần thiếp, Quý phi và Đức phi là hai người cao quý nhất chỉ sau hoàng hậu, thần thiếp không muốn để cho họ cảm thấy người lạnh nhạt với họ.” Nàng rũ mắt nói.

“Mưa móc của vua đều là quân ân, các nàng oán hận với nàng cái gì?”

Hắn nhíu mày, hắn muốn sủng hạnh ai, không ai có thể quản cũng không ai dám quản.

“Không, các nàng không có, là thần thiếp tự chủ trương, xin bệ hạ thứ tội.” Nàng nắm chặt tay, rất sợ tư tâm của mình sẽ khiến người khác bị phạt.

Hắn thở dài nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn rũ mi của nàng, sau đó nói bên tai nàng, “Trên ngự liễn chỉ có hai người chúng ta, nàng nên gọi trẫm là gì?”

Nàng biết hắn muốn cái gì, thế nhưng nàng không thể cho. Nàng muốn bảo vệ tâm mình, sẽ không thể để bản thân rơi vào đó một lần nữa, từ hôm qua đến giờ, nàng nhìn hắn nắm tay Liễu Tịch Nguyệt xuống kiệu, nhìn hắn ôm Trưởng Tôn Phiêu vào lòng, một cảm giác nhoi nhói dâng lên trong ngực, nhưng nó cũng không đến nỗi tan nát cõi lòng, nàng biết mình sẽ làm càng ngày càng tốt, một ngày nào đó, nàng sẽ trở thành một hiền hậu chân chính, nàng sẽ giúp hắn quản lý hậu cung, chăm sóc nữ nhân của hắn, không còn chờ mong tình ý của hắn nữa và nàng có thể làm điều mình muốn làm…

Thế nhưng từ đầu tới cuối nàng đều không có cách nào đối mặt với hư tình giả ý của hắn, bọn họ không yêu nhau, nhưng bọn họ đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, nếu như nàng gọi hắn Lục Lang theo mong muốn của hắn…

Lục Lang của nàng có thể đồng sinh cộng tử với nàng, tình nguyện dấn thân vào nguy hiểm vì nàng, Lục Lang của nàng… Người trước mắt không phải người trong mộng, hắn không phải Lục Lang của nàng, nàng không có cách nào gọi hắn với cái tên thân mật như vậy, nếu không nàng không biết nên đối mặt với tình yêu mười ba năm trong quá khứ như thế nào. Nàng tình nguyện hiến dâng hết mọi thứ cho Lục Lang trong mộng, nhưng nàng không thể nhập đế vương trước mắt này làm một với người trong lòng mình, hắn chỉ là hoàng thượng của nàng cũng như nàng chỉ là hoàng hậu của hắn mà thôi.

Hắn nâng cằm nàng lên, nhìn nữ tử đang chìm vào suy nghĩ trước mặt, dường như nàng đang nghĩ đến người khác, nàng nhìn hắn nhưng tâm lại không ở trên người hắn…

Hắn hoảng sợ vì suy nghĩ này của mình. Sao có thể?

“Quỳnh nhi, nhìn trẫm!” Giọng điệu của hắn hơi nặng.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cố hết sức nở một nụ cười thật tươi , “Bệ hạ ~”

Mặt của hắn mới dịu lại một chút, "Trẫm muốn nghe nàng gọi trẫm là Lục Lang."

… Nàng trầm mặc, không biết phải nói với hắn thế nào, nàng sẽ không bao giờ gọi hắn như vậy nữa.

"Quỳnh nhi!" Hắn hơi tức giận.

“Bọn cung nhân đều đang nhìn, thiếp không dám mạo phạm thiên nhan.” Nàng cúi đầu nói.

“Trẫm cho phép nàng mạo phạm.” Hắn cười nhẹ, lý giải ánh mắt của nàng thành ngượng ngùng, “Trẫm tặng trâm cho nàng, sao nàng không mang? Quỳnh nhi không thích sao?” Hắn nghĩ nàng sẽ thích nó.

Đúng vậy, nàng không thích. Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ rất hạnh phúc, điều này tượng trưng cho tình ý của hắn đối với nàng. Nhưng bây giờ… nàng không biết cái này gọi là gì, cũng không biết cây trâm kia phải xử lý làm sao, chỉ có thể đem nó bỏ vào hộp, không nhìn đến.

“Đồ bệ hạ đưa, thiếp không muốn tùy tiện mang theo.” Nàng nói.

“Quả thật cây trâm kia không xứng với hoàng hậu, lát nữa trẫm sẽ bảo Thượng thư cục làm mới lại, lúc đó Quỳnh nhi có thể cài lên rồi.” Hắn vỗ về nàng.

“Được.” Nàng không từ chối, nàng nghĩ sự nhiệt tình của hắn với cây trâm qua hai ngày nữa sẽ hết thôi, chờ qua hai ngày hắn vứt chuyện này ra sau đầu, nàng cũng không cần nhắc lại là được.

Hai người đang muốn trở lại chính điện thì Trương Bảo Toàn bẩm báo tả tướng và Lễ Bộ thị lang cầu kiến, nói là có thư của Dạ quốc , họ nguyện thần phục thiên triều và cử sứ giả đến gặp.

===========

(Tác giả)

Bởi vì nàng ấy là hoàng hậu, lại là một tiểu thư khuê các có tính rộng lượng, cho nên theo tính cách của Quỳnh Như, nàng chọn giữ vững lòng mình, không muốn động tâm với tra nam nữa. Nhưng quả thật, nàng ấy rất yêu Hoàng đế, nên khi nàng phải giữ vững lòng mình trước những lời ngon tiếng ngọt của hắn kỳ thật lòng nàng ấy rất đau đớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.