Mấy ngày sau, Triệu Nguyên Cấp dẫn theo Diệp Tư Nhàn hồi Kinh.
Trước xe ngựa vải xanh, Diệp phu nhân lưu luyến không rời nắm tay nữ nhi, lau nước mắt.
''Nhàn Nhàn, sau này phải viết thư nhà đấy, đây là ân điển ta đặc biệt xin Hoàng thượng, con nhất định phải viết thư nhà đó!''
''Con biết rồi nương!'' Diệp Tư Nhàn lưu luyến vui vào trong lòng mẫu thân nũng nịu.
Diệp tri huyện nhìn nữ nhi, lại nhìn trời, cảm thán hạt cát hôm nay đúng là quá lớn, bay vào mắt đau rát, hốc mắt không nhịn được ướt sũng.
Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho phụ thân.
''Cha, hôm nay không có gió''
''Sau này nữ nhi nhất định sẽ sống tốt''
Nàng lại tựa lên vai phụ thân nũng nịu như cọ xát, nhìn về phía ca ca vẫn đứng sau lưng phụ thân cách đó không xa.
''Ca ca, huynh phải nhanh có tiền đồ đi, dẫn cha mẹ đến Kinh thành thăm muội, cũng đừng để họ đợi lâu''
''Biết rồi''
Trong lòng Diệp Tư Quân cũng không dễ chịu, nhưng từ trước đến nay không biết biểu đạt thế nào.
Chỉ là cuối cùng, lúc trơ mắt nhìn Hoàng thượng đem muội muội duy nhất của y đi, Diệp Tư Quân đột nhiên hoảng hốt đuổi theo.
''Hoàng thượng!''
Y quỳ một chân trên đất cung tay hành đại lễ, sau đó đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng Đế vương.
''Thải dân chỉ có một người muội muội này, từ nhỏ nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, tự tại không bị ràng buộc đã quen''
''Nếu có một ngày, muội muội của thảo dân phạm sai lầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602127/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.