Văn võ đại thần sợ hãi quỳ xuống đất.
Nhất là những người mới trẻ tuổi có triển vọng được Đế vương đích thân cất nhắc, bọn họ khóc nức nở quỳ trên đất, trong lòng có ngàn vạn lời từ đáy lòng lại không nói ra miệng một câu nào.
Cuối cùng có lão thần nơm nớp lo sợ nói ra một câu.
''Hoàng thượng, cuối cùng người cũng về rồi''
Tàn dư của Cam Châu thanh lý cấp tốc.
Hình bộ gần như không cần tốn nhiều sức đã tra rõ chân tướng Huệ Vương mưu phản nhiều năm, và việc ông ta tàn nhẫn đồ sát các bộ tộc bên kia biên giới.
Triệu Nguyên Cấp ngồi trên long ỷ lắc đầu thở dài, hạ chỉ lập tức chém đầu Huệ Vương, thủ phạm còn lại tướng lĩnh vấn xong cũng chém.
Đến tận đây, tai họa lần này rốt cuộc cũng kết thúc.
Triều hội cứ tiếp tục đến gần giữa trưa, Triệu Nguyên Cấp trở lại Chiêu Dương Cung, tới Thiên Điện nhìn Triệu Nguyên Triệt đang hôn mê, quay người trở về Ngự thư phòng.
Mấy ngày sau, hắn múa bút thành văn đích thân xử lý xong tất cả tấu chương.
Sau đó, trang bị nhẹ nhàng cưỡi ngựa tới Giang Nam.
Nơi đó, người trong lòng của hắn còn đang chờ hắn.
...
Không nhớ là bao nhiêu ngày đêm, Diệp Tư Nhàn rưng rưng liều mạng nuốt thức ăn xuống.
Sau đó lại hỏi đi hỏi lại Triệu Nguyên Thuần, người có tìm được Hoàng huynh không? Nhưng mỗi một lần đều là tuyệt vọng.
Thậm chí lúc trong nhà bắt đầu chuẩn bị quốc tang, Diệp Tư Nhàn tức giận đến giật vải trắng xuống, hung hăng đạp trên đất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602126/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.