''Trẫm quả thực không để ngươi ở trong lòng''
Triệu Nguyên cấp cũng nhìn chằm chằm nàng, cảm thấy nữ nhân trước mắt vô cùng đáng thương, cau mày nói không nhanh không chậm.
''Nhưng nhiều năm như vậy, trẫm tự hỏi cũng chưa từng bạc đãi ngươi, nhưng ngươi thì sao? Hồi báo trẫm thế nào? Chính là dạy bảo Diên nhi thành ra như vậy?''
''Xem cung nữ thái giám như đồ chơi, có phơi chết tươi, có chết cóng, còn có đánh chết trong Thận hình ti, còn bị lột sạch y phục ném tới hồ Thái Dịch chết đuối, đây chỉ là một trong số đó thôi''
''Còn rất nhiều người bị tra tấn nặng nề nhưng không chết, cũng không dám nói ra, trẫm vẫn không hiểu, một hài tử sáu tuổi như nó sao lại có thể tàn bạo như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, Quý phi, chỉ có ngươi''
Triệu Nguyên Cấp híp mắt.
''Nhưng cho dù là vậy, trẫm vẫn không nghĩ tới phải bỏ ngươi, chỉ là tách ngươi và Diên nhi ra, ngươi không cảm thấy trẫm đối với ngươi quá nhân từ rồi sao?''
''Chỉ là cung nhân thấp hèn mà thôi, mạng của bọn hắn cũng gọi là mạng sao?'' Hứa quý phi nghiến răng nghiến lợi.
''Hoàng thượng chỉ muốn tìm lý do trừng trị Diên nhi của thiếp, hà tất phải tìm lý do buồn cười như vậy, dù sao thần thiếp cũng không dám nói lời oán giận, lôi đình mưa móc đều là quân ân, thần thiếp chịu là được chứ gì!''
''Láo xược!''
Triệu Nguyên Cấp trầm giọng nổi giận, Hứa quý phi lại cứng đầu quỳ thẳng tắp, ngay cả một câu mềm dịu cũng không chịu nói.
Triệu Nguyên Cấp thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602086/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.