Giọng nói của Lục Dã rất đặc biệt, có chút trầm thấp quá mức giống như là đang cố ý đè ép cuống họng.
Nam Vận vừa nghe đã lập tức nhận ra là ai, cô im lặng trong nháy mắt, cả người cứng đờ như hóa đá, đáy lòng hốt hoảng như đang đứng lặng người trong cuồng phong bão táp.
Những lời cô mới vừa nói chắc chắn Lục Dã đều nghe được.
Đất Tây Phụ quỷ quái, cô không nên nói xấu Lục Dã.
Nam Vận hối hận không thôi, căng thẳng đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh, không phát ra tiếng động nào thì cô có thể hoàn toàn che giấu cảm giác tồn tại của mình vậy.
Lục Dã lại không có ý định bỏ qua: "Cô Nam mới vừa nói tôi làm sao cơ? Gặp riêng nữ minh tinh?"
"Không không không có." Nam Vận lúc cứ bị căng thẳng là sẽ nói lắp, toàn thân cứng ngắc, nửa người trên ngồi thẳng tắp, tuy bên cạnh có bình phong cản lại nhưng ngay cả bình phong cô cũng không dám liếc nhìn một cái vì sợ bắt gặp ánh nhìn của Lục Dã.
Lục Dã cười khẽ, trong ý cười lại có chút nghiền ngẫm nói: "Nếu không có, sao cô Nam lại nói tôi là đồ cặn bã?"
Lời nói dối vụng về bị phá bỏ làm Nam Vận nhất thời không biết nói sao.
Lục Dã: "Xem ra hình tượng của tôi trong lòng cô Nam thật sự không tốt lắm."
Nam Vận lắp bắp trả lời: "Không có không có."
Lục Dã ngoảnh mặt làm ngơ nghiêm túc mở miệng: "Tôi chưa bao giờ gặp riêng nữ minh tinh, cũng cũng không chèn ép cấp dưới, càng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-vay-ma-yeu-em/1031637/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.