Chính cái gọi là tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.
Sau khi Dung Hủ nói ra cái câu “có giải thích gì”, Tần Trình không nói hai lời, bình tĩnh moi ví tiền của mình ra, nhét vào trong tay thiếu niên nhà mình. Trên khuôn mặt tuấn mỹ là bộ dạng chính khí lẫm liệt, Tần Trình hạ mắt, giọng điệu nghiêm túc nói rằng: “Kính dâng cả đời cho sự nghiệp từ thiện, là theo đuổi suốt đời của anh.”
Tốc độ đổi sắc mặt của hắn nhanh đến mức có hơi kinh người, ngay cả Dung Hủ còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy cái mặt vô tư “anh không kính dâng, ai đi kính dâng” ấy.
Sờ ví tiền trong tay, Dung Hủ dùng tấm chăn mỏng manh bọc mình lại, ngồi dậy ở trên giường. Cậu như có điều suy nghĩ mà đánh giá ví tiền, ngẫu nhiên lại ngẩng đầu nhìn nhìn người trước mặt, một lát sau, khóe môi nhếch lên: “Chuẩn bị cùng em mở một cái quỹ từ thiện hả?”
Tần Trình khe khẽ thở dài một tiếng, vươn tay ôm lấy thiếu niên nhà mình. Hắn cách chăn ôm người vào trong ngực, giọng nói trầm thấp: “Tiểu Hủ, anh vốn đã có quyết định này, anh ra mắt nhiều năm, quả thật cũng nên làm chút gì đó cho xã hội.”
Dung Hủ nằm ở trong lồng ngực ấm áp, cười tủm tỉm nhướn mày: “Tiếp tục.”
Khóe miệng Tần Trình cứng đờ, ráng tiếp tục nói: “Thành tựu càng lớn, trách nhiệm càng lớn, tiểu Hủ, chúng ta thành lập quỹ từ thiện đi.” Lời mới vừa nói xong, hô hấp của hắn liền khựng lại: bởi vì Dung Hủ đột nhiên vươn tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-tinh-van-dinh/1318734/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.