🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi Dung Hủ từ trong phòng trang điểm đi ra, vài nhân viên công tác gần đó đều thực rõ ràng phát ra một tiếng sợ hãi cảm thán.
Bất luận nam nữ, trong mắt bất luận kẻ nào, một bạch y công tử mặt mày tuấn tú, khí chất thanh nhã đều làm người ta sinh lòng hướng tới, nhịn không được mà đem tầm mắt hội tụ trên người cậu. Lại càng không cần nói, bản thân thiếu niên này tự mang theo một loại khí tràng tương đối khiến người ta thân cận, cũng không lạnh lùng cao ngạo giống rất nhiều đại minh tinh, lập tức liền thu hoạch thiện cảm của không ít người.
Nói tóm lại, con người vẫn là một loại động vật thị giác.
La Chấn Đào thật sâu sắc cảm thấy, nếu như lúc trước người mình quen biết chính là Dung Hủ trước mắt, chỉ sợ hắn sẽ không kiềm lòng nổi mà coi đối phương là bạn, chứ không phải đơn thuần là quan hệ lợi ích như trước đây, căn bản không đem đối phương đặt trong lòng.
Nếu đã hóa trang xong, đổi trang phục diễn xong, vậy đối với Dung Hủ mà nói, chính là thử vai.
«Tranh Giành» là một hạng mục lớn Hoa Hạ Entertainment đầu tư năm nay, đạo diễn là Quách Long có tiếng tăm nhất trong giới phim truyền hình quốc nội, nữ chính là linh dược rating Đường Mộng Lam, nam chính cũng là tiểu sinh đang hot, có một đống fan cuồng. Đoàn phim đầu tư gần ba triệu, chỉ trang phục đạo cụ thôi đã tiêu phí hơn một triệu, không thể không kỹ càng cẩn thận.
«Tranh Giành» kể lại câu chuyện thời loạn thế, quần hùng nổi lên bốn phía, tranh đoạt thiên hạ.
Ở thế giới này, Lương quốc, Ngụy quốc và Sở quốc ba nước thế chân vạc, chiếm cứ hết thảy thiên thời địa lợi nhân hoà. Chủ tuyến câu chuyện phát sinh ở Sở quốc, nam chính Tạ Cảnh Nhàn là Thái tử Sở quốc, nhưng mà chín năm trước sau một hồi đại chiến giữa Sở quốc và Lương quốc, Sở quốc đại bại, trong ba nước ngày càng sa sút, thực lực không bằng hai nước còn lại.
Thái tử trẻ tuổi có dã tâm xưng bá thiên hạ, vì thế Sở quốc bắt đầu một hồi chiến đấu phản kháng chinh phục dài lâu.
Khác với những phim loạn thế quyền mưu còn lại chính là, Đường Mộng Lam sắm vai nữ chính Tiêu Tương không phải là nhân tố tình yêu truyền thống trong phim truyền hình, cô gánh vác không chỉ là bộ phận tình yêu của phim, cô còn tạo ra nội dung chủ tuyến ——
Tiêu Tương là nữ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy Sở quốc!
Tiêu gia nhiều thế hệ trung trinh, trong trận chiến tranh chín năm trước, bốn huynh đệ Tiêu gia cùng với Tiêu Tướng quân toàn bộ chết trận sa trường, Tiêu Tương chỉ mới mười ba tuổi khiêng cờ Tiêu gia lên, chỉ huy Tiêu gia quân. Từ đó về sau, trên đời không còn Tiêu gia tiểu thư nữa, chỉ có Tiêu Tướng quân.
Vì thế tuyến nội dung và tuyến ái tình tới như lẽ đương nhiên, Tạ Cảnh Nhàn và Tiêu Tương chậm rãi sinh ra tình cảm, nhưng mà hai người đều không có biểu lộ ra. Đối với bọn họ mà nói, hiện giờ Sở quốc càng quan trọng hơn.
Địa vị Sở quốc tràn ngập nguy cơ, chỉ có xưng bá, mới có thể không sợ khả năng bị hai đại cường quốc còn lại thâu tóm.
Dung Hủ sắm vai Mặc Sĩ Diêu chính là lên đài dưới tình huống như thế.
Thế gian có lời đồn, được người Mặc Sĩ được thiên hạ, Mặc Sĩ tiên sinh sống ở Vân Mộng trạch, lập ba ván cờ. Người giải ván cờ có thể vào trong các tìm kiếm, nhưng mà trên đời lại chưa bao giờ có người nào giải được ván cờ thứ hai, lại càng không cần nói tới ván cờ thứ ba trong truyền thuyết.
Thực lực Sở quốc suy thoái, nhưng nó lại có được đất đai phì nhiêu và tài phú tích tụ trăm năm qua. So với mấy quốc gia nhỏ kia thì nó càng làm Lương quốc để ý, dù Tạ Cảnh Nhàn có túc trí đa mưu như thế nào đi nữa, Tiêu Tương có dũng mãnh thiện chiến như thế nào đi nữa, lấy sức hai người bọn họ, cũng không cách nào trong khoảng thời gian ngắn thay đổi hoàn cảnh rơi phía sau của Sở quốc.
Vì thế ngày đó, một con thuyền chèo vào Vân Mộng trạch, dừng lại trước Vọng Thu các.
Nữ tướng quân tư thế oai hùng hiên ngang dẫn dắt hơn hai mươi kỳ thủ* Sở quốc, đi tới trước Vọng Thu các.
*Kỳ thủ: người chơi cờ giỏi.
Vừa lúc hôm nay Đường Mộng Lam cũng ở đây, vì thế phân đoạn thử vai liền quyết định là lúc Mặc Sĩ Diêu và Tiêu Tương mới gặp nhau.
Bên này đạo diễn Quách Long đang cùng phó đạo diễn thẩm tra đối chiếu hình tượng nhân vật cuối cùng, chờ khi nghe được một trận tiếng hít không khí, Quách đạo quay đầu nhìn, đột nhiên liền thấy được thiếu niên bạch y kia. Quách đạo hai mắt sáng ngời, vừa lòng liên tục gật đầu, đợi sau khi Dung Hủ đi đến trước mặt ông, ông lại cao thấp nhìn vài lần, sau đó vẫy Đường Mộng Lam nói: “Mộng Lam, đối diễn có thể chứ?”
Đường Mộng Lam cười gật đầu: “Không có vấn đề.”
Dù sao cũng là chuẩn bị chụp tạo hình, cho nên Đường Mộng Lam cũng thay một thân trang phục, cũng đã trang điểm xong.
Lúc này Dung Hủ mới phát hiện La Chấn Đào, cậu cười gật gật đầu với La Chấn Đào, ánh mắt hiện lên một tia ý vị sâu xa, rất nhanh lại thu liễm, cũng không có bị La Chấn Đào phát hiện.
Có điều giờ phút này La Chấn Đào tâm tình hoảng hốt, chỗ nào chú ý tới Dung Hủ.
Hình tượng Dung Hủ thế mà còn thích hợp hơn cả Chung Dịch, đạt được Quách đạo đồng ý như thế. Nếu hắn là người đại diện của Dung Hủ, hắn đã nghĩ đến vài phương pháp nâng thiếu niên này lên, ít nhất có thể trong vòng nửa năm nâng cậu đến hạng hai!
“Yên tâm đi, đã mặc trang phục diễn, trang điểm cũng vẽ rồi, hơn nữa có Đường Mộng Lam ở đây, Dung Hủ đó nhất định có thể phát huy tốt.” Không biết khi nào, Vương phó đạo đã đi tới, không chút để ý nói rằng: “Lần này thử vai thật sự là rất đơn giản, xem ra Quách đạo quả thật rất vừa lòng với ngoại hình Dung Hủ.”
Vừa nghe lời này, tâm tư La Chấn Đào vốn đang nhẹ nhàng đột nhiên chìm xuống dần.
La Chấn Đào cười khổ nói: “Hy vọng… đi.”
Để Dung Hủ đi làm minh tinh à? Tiền đề là cậu ta có thể đóng phim!
Không chừng năm phút đồng hồ sau, Quách đạo liền giận dữ bảo Dung Hủ cút đi.
La Chấn Đào đang suy nghĩ, bên kia, thử vai đã bắt đầu.
Cũng phải chụp tạo hình rồi, mà lúc này mới bắt đầu thử vai, xác thực có chút kỳ quái. Rất nhiều người trong đoàn phim đều tụ tập lại đây, ngay cả nam số hai cũng đã đi tới đứng ở một bên nhìn. Quách đạo tùy ý ngồi ở ghế đạo diễn, hai mắt lại ngưng tụ tinh quang, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Mộng Lam và Dung Hủ giữa sân.
Giống như mang một luồng gió lạnh mà đến, nữ tướng quân lãnh lệ mạnh mẽ bước nhanh, rất nhanh đi đến trước bàn thấp. Khi cô ngồi xếp bằng xuống, lưng thậm chí không gấp khúc một chút, hơi thở nghiêm túc lạnh như băng nháy mắt thổi quét toàn trường.
Chỉ nghe Đường Mộng Lam vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tiên sinh, tại hạ đã giải được ván cờ thứ hai, không biết ván thứ ba hiện tại nơi nào.”
Chỉ là một cái sống lưng thẳng tắp, đã khiến tất cả mọi người ở đây cảm nhận được một nữ tướng quân trẻ tuổi uy nghiêm. Đường Mộng Lam không hổ là Đường Mộng Lam, có thể trở thành linh dược rating, tuyệt đối không phải là hư danh.
Quách Long vừa lòng nở nụ cười.
Một bên, La Chấn Đào cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra: Đường Mộng Lam diễn xuất rất tốt, trong nhóm hoa đán phim truyền hình tuyệt đối thuộc loại thượng lưu. Đối diễn với người như vậy, có lẽ… Dung Hủ cũng có thể hơi biểu hiện tốt một chút đi?
Nghĩ như vậy, La Chấn Đào liền quay đầu nhìn về phía Dung Hủ. Khoảnh khắc tầm mắt nhìn đến đối phương rõ ràng cứng đờ, La Chấn Đào không tự chủ được mà ngưng mắt nhìn bàn tay như mỹ ngọc chạm trổ kia, chỉ thấy Dung Hủ đang nhẹ nhàng châm trà.
Động tác cậu châm trà cực ổn, nước trà trong trẻo xanh biếc từ trong miệng bình thuý ngọc chảy xuôi ra, vẽ ra trên không trung một đường cong duyên dáng. Cậu giống như không nghe được lời người đối diện, một thân bạch y ngăn cách với nhân thế, dung nhan tuấn mỹ xuất trần làm người ta không dám sinh ra một chút tâm tư mạo phạm, chỉ có thể nhìn thiếu niên thanh nhã thong dong ấy cười nhạt châm trà.
Một luồng khí tràng như có như không từ trên người Dung Hủ tràn ngập lan ra, trấn áp cả phim trường.
Đây không phải là lãnh lệ và nghiêm túc thuộc về nữ tướng quân, mà là một loại bình tĩnh rời xa thế tục, thấy rõ hồng trần.
Dường như trong nháy mắt tất cả mọi người nhìn về phía Dung Hủ, nhìn đến không phải là một thiếu niên tuổi còn trẻ, mà là một ẩn sĩ che giấu thâm trầm, cao nhã xuất trần. Lấy hoàn mỹ để hình dung, cũng tuyệt đối không quá!
Quách đạo đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó vui mừng mở to hai mắt.
Trong lúc nhất thời Đường Mộng Lam cũng không ngờ mình lại bị khí tràng của đối phương làm kinh sợ, nhưng cô dù sao cũng là Đường Mộng Lam, chỉ một khắc, cô liền phục hồi lại tinh thần. Mặt mày bình tĩnh xinh đẹp tuyệt trần, Đường Mộng Lam đem bảo kiếm của mình đặt trên bàn trà, phát ra âm thanh không lớn không nhỏ.
“Tiên sinh, xin hỏi ván cờ thứ ba.”
Lúc này, Dung Hủ đã pha xong trà. Cậu dùng bàn tay nhẹ nhàng đặt tách trà màu trắng đến trước mặt Đường Mộng Lam, ngay khi Đường Mộng Lam chuẩn bị hỏi ra lần thứ ba, cậu nâng mắt nhìn về phía nữ tướng quân này.
Trong phút chốc, đôi mắt tối đen thâm thúy kia hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Khác với bề ngoài trẻ tuổi, trong ánh mắt đó lắng đọng lại tang thương, khiến La Chấn Đào sửng sốt. Rõ ràng Dung Hủ chỉ là một bạn nhỏ còn chưa thành niên, sao lại có ánh mắt thâm trầm như vậy. Chẳng lẽ… chẳng lẽ cậu ta diễn xuất tốt đến loại trình độ này?!
“Hai mươi người cùng phá cờ, tướng quân có cảm thấy, có chút không ổn hay không?” Âm thanh mát lạnh như suối nước nhỏ giọt, chảy xuôi mà đến.
Sau khi Đường Mộng Lam kinh ngạc lần đầu tiên, đã sớm đề phòng, sẽ không thất thố nữa. Cô lạnh lùng cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Tiên sinh có từng nói qua, nhất định phải một người phá cờ chưa?”
Dung Hủ cười: “Vẫn chưa.”
Đường Mộng Lam theo lý đương nhiên nói: “Vậy tại hạ tự nhiên có thể mời các kỳ thủ Sở quốc ta cùng nhau vào trận.” Vừa dứt lời, Đường Mộng Lam vỗ vỗ tay, nói: “Mời kỳ thủ Sở quốc ta vào trong!”
Xem ra, chuẩn bị ở trước mặt Mặc Sĩ tiên sinh người ta, kêu hai mươi kỳ thủ ăn gian kia vào, tiếp tục giúp cô ta ăn gian, phá ván cờ thứ ba.
Trong kịch bản, Tiêu Tương tướng quân chính là một người bá đạo túc mục như thế này. Cô lấy thân phận nữ lưu, suất lĩnh mười vạn Tiêu gia quân, nếu không làm như thế, cô không cách nào uy chấn tứ phương, đạt được tướng sĩ ủng hộ. Cô là Tiêu Tương, cô càng là Tiêu tướng quân, là huyết mạch cuối cùng của trung thần Tiêu gia.
Trong kịch bản sau khi Tiêu Tương vỗ tay, hẳn là có hai mươi kỳ thủ tiến vào Vọng Thu các.
Đường Mộng Lam đưa lưng về phía những kỳ thủ đó, lưng vẫn thẳng tắp, mà Dung Hủ trước mặt cô lại giống như nhìn thấy thứ gì thú vị. Ánh mắt cậu quét qua trong một khoảng không khí, dường như thật sự nhìn thấy hai mươi kỳ thủ kia, chờ khi cậu nhìn lại Đường Mộng Lam, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Tướng quân cho rằng, hai mươi người này có thể phá ván thứ ba của ta à?”
Đường Mộng Lam vươn tay: “Có thể thử một lần!”
Dung Hủ không động, dùng ánh mắt lạnh nhạt lãnh tĩnh nhìn cô, thật lâu sau, nói: “Thiên hạ chia ba, vì ai mà chia.”
Đường Mộng Lam hơi giật mình, nói tiếp: “Không có người hợp, tức là chia.”
Dung Hủ thản nhiên nói: “Phân tất hợp, hợp tất phân, bất quá là một hồi uổng công mà thôi.”
Đường Mộng Lam chần chờ một khắc, nói: “Thương hải tang điền, thế sự biến ảo, Vọng Thu các hiện hữu trên Vân Mộng Trạch, ngàn năm sau cũng không còn Vọng Thu các. Nhưng Vọng Thu các tất nhiên tồn tại, cũng lưu lại một nét mực đậm màu trên sách sử, vì sao Vọng Thu các không trực tiếp sụp đổ, dù sao ngàn năm sau cũng không còn nó mà.”
Dung Hủ ngừng lại.
Bỗng nhiên, cậu nâng tay phải lên, nhặt lên một viên cờ đen, nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ trước mặt.
Lạch cạch ——
Quân cờ rơi xuống bàn, lại đặt ở vị trí thiên nguyên!
Đường Mộng Lam sững sờ nhìn về phía Dung Hủ, chỉ thấy ẩn sĩ bạch y trong trẻo này mỉm cười, nói: “Người giải được hai ván cờ của ta, ván thứ ba có thể được cộng 7.5 mục. Ván thứ ba, là chơi với ta, ván cờ ở đây, tướng quân cứ thử.”
Mở màn bằng thiên nguyên, lại cộng 7.5 mục*!
*Thiên nguyên là vị trí chính giữa bàn cờ. Đất là một vùng hoàn toàn được bao vây bởi quân đen hoặc trắng, mỗi điểm trong vùng đất sẽ được tính là một “mục” và ai nhiều “mục” hơn sẽ thắng. Theo luật, vì quân đen đi trước có lợi hơn, nên đến cuối ván quân trắng sẽ được cộng thêm mục tùy từng loại bàn cờ, cao nhất là 6.5 mục. Ở đây bạn Hủ cộng tới 7.5 mục (số 0.5 là để tránh trường hợp hòa).
Thế mà lại là thái độ nhận thua!
Đến đây, hai mươi kỳ thủ và Mặc Sĩ Diêu liên tiếp chơi một đêm, rốt cuộc thắng được vị thế gian kỳ tài này. Tiêu Tương rời khỏi Vọng Thu các trước, Mặc Sĩ Diêu ở lại nơi này ba ngày, mới đứng dậy rời đi. Giữa con sông gợn sóng bàng bạc, Vọng Thu các bị y để ra phía sau, y thân không một vật, chỉ dẫn theo một tiểu đồng, bước chân vào ván cờ loạn thế quần hùng phân tranh.
Trong kịch bản là như thế này, nhưng mà Dung Hủ tự nhiên không có khả năng diễn tới chi tiết đó. Nhưng mà khi cậu hạ xuống quân cờ, tất cả mọi người đã xem qua kịch bản giống như thấy được một màn kia. Có lẽ cũng chỉ có tuyệt đại tao nhã thế này, mới có thể diễn ra cái loại tư thái ẩn sĩ cao nhân thanh lãnh của Mặc Sĩ Diêu.
Thử vai chấm dứt như vậy, giữa phim trường lặng ngắt như tờ. Chờ thêm vài giây, mới có người nhỏ giọng thảo luận cảm khái.
Quách đạo đầu tiên là nhịn không được mà cười, tiếp đó lại đột nhiên nặng nề hít mấy hơi.
Dung Hủ và Đường Mộng Lam còn ngồi ở trước bàn thấp, nghe được tiếng đạo diễn thở dài, đồng thời quay đầu nhìn ông. Chỉ thấy Quách đạo vẻ mặt oán khí, nghiêm túc dặn dò: “Chờ lúc chính thức diễn, Dung Hủ, Mộng Lam, hai người phải giữ vững trạng thái này, không thể sai lầm, biết không!”
Hóa ra là lo lắng lúc chính thức  diễn hai người không bằng lúc thử vai!
Đường Mộng Lam cười nhạt nói: “Quách đạo, ngài cứ yên tâm đi.”
Quách đạo lại nhìn về phía Dung Hủ: “Cậu sao, Dung Hủ?”
Dung Hủ cong khóe môi, hỏi ngược lại: “Quách đạo, tôi đây là qua thử vai sao?”
Lông mày Quách đạo dựng lên: “Cái này còn hỏi tôi, cậu nói xem qua không?” Nói xong không chờ Dung Hủ phản ứng, bản thân ông liền cười ha ha lên.
Trước kia La Chấn Đào cũng từng theo đoàn phim của Quách đạo hai lần, rất ít khi thấy Quách đạo thoải mái cười to như vậy. Quách Long luôn nghiêm túc, nói năng thận trọng, trong phim trường còn có ghi chép từng mắng khóc diễn viên. Hiện tại ông có thể vui vẻ như thế… xem ra ông vô cùng hài lòng thử vai vừa rồi!
Trong lòng La Chấn Đào run lên, đột nhiên dâng lên một suy nghĩ kỳ quái: Dung Hủ, có lẽ thật sự có thể làm một diễn viên giỏi?
Kế tiếp, không có ai cho La Chấn Đào thời gian tự hỏi, vài diễn viên đến nơi bắt đầu chụp ảnh tạo hình.
Chỉ cần Dung Hủ đứng ở trước màn ảnh, cậu liền có thể kinh sợ toàn trường, bất luận là chụp một mình hay là chụp đôi với Đường Mộng Lam, hoặc là cùng nam hai —— sư huynh Mặc Sĩ Diêu trong kịch bản —— chụp chung, cậu đều là Mặc Sĩ tiên sinh cao nhã khác biệt kia, phải xưng một câu công tử vô song.
La Chấn Đào lặng lẽ theo ở một bên, đem tất cả tình cảnh đều xem ở trong mắt.
Lúc chạng vạng, toàn bộ tạo hình đều chụp xong, Dung Hủ cũng chính thức ký hợp đồng, mười ngày sau là có thể gia nhập đoàn phim, quay cảnh diễn của mình. Bảy ngày sau là nghi thức khởi động máy, cảnh diễn của nhân vật Dung Hủ không nhiều lắm, cũng không có tiếng tăm gì, cho nên cậu tới hay không đều không hề gì, đạo diễn liền giao cho chính cậu lựa chọn.
Vào lúc ban đêm, Dung Hủ nhất nhất nói lời từ biệt với nhân viên đoàn phim, vài thợ trang điểm giúp cậu hoá trang còn cười nói mười ngày sau gặp lại, Dung Hủ mỉm cười trả lời. Cậu vừa mới đi ra cửa phim trường, liền gặp được La Chấn Đào ở một bên không biết đã đợi bao lâu.
Dung Hủ trấn định nói: “Anh La.”
La Chấn Đào vừa nghe âm thanh này, lập tức hoàn hồn, nói: “Nha! Dung Hủ, cậu… cũng ở đây à?”
Dung Hủ không có vạch trần lời nói dối của hắn.
Hai người đồng thời đi ra ngoài thành điện ảnh, vừa đi, La Chấn Đào vừa tìm chút đề tài: “Bộ phim «Tranh Giành» này rất tốt, là phim chế tác lớn của mùa đông năm nay, hiện tại đã được ba đài vệ tinh mua bản quyền, chào giá rất cao, giá chiếu một tập trên internet cũng qua ngàn vạn.”
Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng là rất tốt.”
La Chấn Đào lại nói: “Hôm nay cậu thử vai tôi có nhìn thấy, thực xuất sắc, tôi không nghĩ cậu diễn xuất tốt vậy. Tôi nhớ rõ cảnh diễn tháng thứ nhất có thể hoàn thành ở thành điện ảnh này, nhưng mà hai tháng quay phim sau, hình như phải đến Hoành Điếm và Tượng Sơn, còn phải đến một ít khu phong cảnh để lấy cảnh. Cái đó… Dung Hủ, đoạn diễn của cậu có phải cũng cần đến khu phong cảnh Hoành Điếm không?”
Dung Hủ từ chối cho ý kiến, chỉ đảo mắt, cười nhìn về phía La Chấn Đào.
“Một mình đi theo đoàn phim, dường như có chút không quá thích hợp đi…” La Chấn Đào thoáng lớn mật: “Cậu có từng nghĩ… chân chính tiến vào giới giải trí không?”
Dung Hủ không có trả lời vấn đề của La Chấn Đào, nhưng cũng không có phủ nhận. Sau khi ra khỏi thành điện ảnh, xe của Đoàn quản gia đã đợi ở cửa được một đoạn thời gian, Dung Hủ nhanh chóng lên xe, còn mời La Chấn Đào cùng đi, có điều La Chấn Đào tự mình lái xe tới, chỉ có thể cười uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của Dung Hủ.
Nhìn theo xe rời đi, La Chấn Đào còn cảm thấy có chút không chân thật. Hắn theo bản năng muốn đẩy kính mắt, lúc này mới phát hiện hôm nay mình đeo kính sát tròng.
“Dung Hủ… Dung Hủ à, cùng với trước kia thật sự giống như hai người mà…”
Sau khi ngồi trên xe, Dung Hủ chậm rãi nhắm mắt lại, ý cười vẫn luôn treo bên môi cũng từ từ biến mất.
Ban đêm thành phố B chậm rãi buông xuống, đèn đuốc mới bừng lên, ánh đèn vạn nhà xuyên thấu qua cửa sổ nâu rọi trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của thiếu niên, khiến khuôn mặt này có vẻ càng thêm mông lung tốt đẹp.
La Chấn Đào muốn nói gì, Dung Hủ tự nhiên hiểu rõ, nhưng mà cậu không có khả năng trực tiếp trả lời đối phương.
Căn cứ ký ức nguyên chủ, dường như gần đây La Chấn Đào rất bận rộn khuyên nhủ minh tinh hạng một dưới tay không nên nhảy máng khác. Hoa Hạ Entertainment tuy rằng tốt, nhưng mà thật sự là chúng tinh rực rỡ, ở nơi này, nếu không phải là thiên phú dị bẩm, thực lực siêu tuyệt, bạn vĩnh viễn không làm anh đại được, tài nguyên tốt nhất cũng không đến tay bạn. Ngược lại, tự mở phòng làm việc làm ông chủ, có lẽ còn có thể “thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng”, đạt được càng nhiều không gian phát triển.
Dung Hủ cũng không lo lắng mình sẽ giống vị minh tinh hạng một kia, biến mất trong một đám nghệ nhân hạng một đông đảo của Hoa Hạ Entertainment. Nhưng mà cậu còn phải chờ một chút, cậu muốn quan sát xem La Chấn Đào có thể đảm nhiệm một người đại diện đủ tư cách hay không, cũng đang chờ vị minh tinh hạng một kia chính thức rời khỏi Hoa Hạ Entertainment, khiến La Chấn Đào có thể toàn tâm toàn ý làm người đại diện của mình.
Muốn trở thành một minh tinh tốt, người đại diện ưu tú ắt không thể thiếu.
Không bao lâu, xe liền nhanh chóng rời khỏi thành điện ảnh, lên đường cao tốc. Dung Hủ nhớ lại chuyện ban ngày nhìn thấy, đột nhiên nghe Đoàn quản gia nhẹ giọng nhắc nhở: “Thiếu gia, nhị phu nhân trở lại.”
Dung Hủ hơi giật mình, một lát sau cười nói: “Vâng.”
Đại lão gia và đại phu nhân là ba mẹ Dung Hủ, vậy nhị lão gia và nhị phu nhân chính là chú và thím của cậu.
Người thím đi châu Âu du lịch ba tháng không trở về một lần trong lúc thằng cháu nằm viện, hôm nay rốt cuộc đã trở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.