Đến khi Nguyễn Gia Khang tỉnh lại, trời bên ngoài đã nhá nhem tối.
Đầu óc anh thoáng tỉnh táo, một lúc sau lại kẹt cứng.
Anh đang mơ có đúng không?! Tại sao trong đầu lại có kí ức của người khác?!!
Xuyên không ư? Không, hẳn là xuyên sách mới đúng! Vì có một người quen thuộc xuất hiện trong trí nhớ của anh, à, là của nguyên chủ.
Trần Quân.
Là Trần Quân đó!!!
Là người thương của anh ư?!
Anh nhớ mang máng trong sách viết bên cạnh nhà Trần Quân có một cậu bé hàng xóm rất nghịch ngợm, người đó cũng tên Nguyễn Gia Khang, là...là thật sao trời?!
Vì nhân vật này chỉ được nhắc thoáng qua, nên anh không để tâm nhiều, thậm chí còn suýt quên, nếu không phải anh đọc lại nhiều lần sợ là cũng không xác định hoàn cảnh của mình nhanh như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh lại ngơ ngẩn, không còn kích động như trước nữa.
Anh xuyên đến đây có nghĩa là mình đã chết ở thế giới kia rồi, cũng đúng... Cú ngã kia mạnh lắm, anh nhớ đã đập đầu vào đâu đó rồi mới ngã xuống, vả lại anh còn ở một mình, cứu được mới là kì tích.
Như vậy...như vậy....liệu ba mẹ có thương tâm không?
Tuy nói anh đã 5 năm không liên lạc với gia đình, nhưng anh vẫn thương họ lắm.
Dù sao anh cũng là thằng con bất hiếu, họ thất vọng về anh là điều đương nhiên.
Nghĩ đến cái cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, anh không dằn nổi nước mắt.
Nguyễn Gia Khang rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-ngo-la-lo-nhau/2760872/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.