Chương trước
Chương sau
“Đúng thế, đó là một hội vĩ đại, từ lúc con người học được cách suy nghĩ thì nó đã tồn tại rồi, và kéo dài cho đến bây giờ, chúng tôi vì chân lý theo đuổi thế gian, vì lý tưởng vĩ đại này mới đi cùng nhau, Lục Hi, hay là cậu gia nhập hội Skeleton đi, với năng lực của cậu, tôi nghĩ hội trưởng đại nhân nhất định sẽ phá lệ, cho cậu thành sứ đồ thứ mười ba”, người mặc áo choàng đen khéo léo lôi kéo.

Lục Hi cười thản nhiên, chậm rãi nói: “Tôi không có hứng thú với hội Skeleton chó má gì đó các ông, lập tức cút cho tôi, nếu không, tôi sẽ tính hết cả nợ cũ lẫn mới với ông”.


Người mặc áo choàng đen lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Gia nhập hội Skeleton, là chuyện vinh dự biết bao, sao cậu không biết trân trọng cơ hội này, đuáng là khiến người ta thất vọng”.

“Bớt lắm lời đi, cút, hay là ở lại nộp mạng”.

Lục Hi vừa nói, trong tay ngưng kết ra một thanh trường đao màu vàng.

Lúc này, người mặc áo choàng đen vừa nhìn, thở dài nói: “Sao cậu cố chấp như vậy, cứ thích đánh đánh giết giết”.

Vừa nói, chỉ thấy người mặc áo choàng đen giơ tay, một ống tiêm cắm vào vai của vượn khổng lồ, chất lỏng màu xanh bên trong liền truyền vào trong cơ thể nó.

Lúc này, chỉ thấy cơ thể vượn khổng lồ bỗng to lên, đôi mắt đỏ ngàu vốn đã nhắm lại biến thành đỏ máu, tràn đầy tia máu.

Vượn khổng lồ như được tiêm thuốc hưng phấn, bỗng gầm thét một tiếng, đứng lên, lại lao về phía Lục Hi, không hề sợ chết, còn hung ác hơn lúc nãy.

Còn người mặc áo choàng đen lại bay xuống đứng trên mặt đất, hai tay che trong tay áo, nhìn vượn khổng lồ lao về phía Lục Hi.

Lúc này, đám người Lương Thông kinh hãi, chỉ thấy Lương Thông hét lớn một tiếng, trong tay ngưng kết ra một thanh trường thương, lao về phía người mặc áo choàng đen, những người trong võ đạo đó vừa nhìn, cũng lập tức nhào đến theo Lương Thông.

Lương Thông không biết người mặc áo choàng đen là con quỷ gì, nhưng ông ta có năng lực như có thể khiến vượn khổng lồ sống lại, đã rất khủng bố rồi, Lục Hi đối phó với vượn khổng lồ, có lẽ đã rất vất vả, ông ta không thể để người mặc áo choàng đen uy hiếp Lục Hi.

Nhưng người mặc áo choàng đen ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ giơ tay, một làn sương đen bao trùm đến đám người Lương Thông.

Lúc này, đám người Lương Thông chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Có độc, khởi động màn bảo vệ”.

Lương Thông hét lớn một tiếng, sau đó trên người hiện lên một lớp màn bảo vệ, trong sự kinh hãi, những người khác đều vận chân khí, bảo vệ cơ thể của mình.

Nhưng làn sương đen dày đặc không tiêu tan, hoàn toàn bao phủ đám người Lương Thông ở bên trong, nhất thời bọn họ không nhìn rõ phương hướng, cũng không dám hành động bừa bãi, bởi vì sương đen này lại đang ăn mòn màn bảo vệ chân khí của bọn họ, một khi màn bảo vệ bị rách, bọn họ sẽ bị trúng độc bất cứ lúc nào.

“Mọi người đừng cử động, lưng tựa lưng bảo vệ lẫn nhau, duy trì màn bảo vệ bất diệt”.



Lương Thông hạ lệnh một tiếng, mọi người vội vàng lần mò dựa vào nhau, cùng bảo vệ nhau, nhưng dưới tình hình này, bọn họ hoàn toàn bị hạn chế tự do, không thể chi viện cho Lục Hi.
Bởi vì bọn họ không những phải duy trì màn bảo vệ để chống lại sương đen, còn phải đề phòng sự tấn công của người mặc áo choàng đen, nếu hành động bừa bãi, thì vô cùng nguy hiểm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.