Lục Hi cười lạnh lùng một tiếng, cất cây thương rồng đi, tay phải nắm thành nắm đấm, bên trên rực cháy ngọn lửa màu vàng sậm, xung quanh nắm đấm nứt ra vân nứt không gian.
“Chết cho tao”.
Lục Hi quát lên một tiếng, tấn công một cú song quyền về phía vượn khổng lồ.
“Ầm!”
Cùng với tiếng kêu vang khắp sơn cốc, Lục Hi bị đập đến lún xuống lòng đất, còn vượn khổng lồ ngã lăn ra xa.
Cảnh này khiến mọi người nhìn mà hồn rơi phách lạc, vì thần lực của Lục Hi vô cùng đáng sợ.
Nhưng Lục Hi không cho vượn khổng lồ cơ hội để thở, mà nhảy vọt lên, lao về phía nó, nắm đấm đập về phía đầu của vượn khổng lồ.
Lúc này, vượn khổng lồ đã mất đi năng lực phòng ngự, Lục Hi giáng hai cú đấm xuống, vượn khổng lồ gào thét một tiếng, ngã xuống đất, thoi thóp không thể nhúc nhích.
Lúc này Lục Hi nhẹ nhàng hạ xuống đất, miệng hét nói: “Mẹ kiếp, hống hách với tao, mày có hống hách bằng Donbakara?”
Nhưng hiện giờ vượn khổng lồ không thể phản ứng được gì.
Nói đến Donbakara, nếu Lục Hi thả nó ra, chắc chắn có thể dễ dàng đánh bại vượn khổng lồ, nhưng Donbakara quá bắt mắt, Lục Hi thà để mình tốn sức một chút, cũng không muốn huênh hoang.
Lúc này, vượn khổng lồ đã rơi vào trạng thái gần chết, Lục Hi chậm rãi tiến lên trước, chuẩn bị kết liễu nó, đây là đồ tốt để hiến tế.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên từ trong rừng rậm nổi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/603114/chuong-1127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.