Chương trước
Chương sau


Cây đại thụ này cao hơn 20 mét với đường kính phải ba bốn người vòng tay ôm mới hết, nếu cứ như vậy quét tới sợ rằng ít nhất cũng khiến 20, 30 người thương vong.


Nhóm cảnh sát đặc nhiệm kia chứng kiến một màn này liền rơi vào hoảng loạn, cấp bách trốn chạy khắp nơi.

Đúng lúc này bên tai họ lại vang lên một tiếng hét lớn, Lương Thông từ phía sau cảnh sát đặc nhiệm nhảy ra ngoài, trên người ông ta lập lòe một tầng ánh sáng trắng, sau đó vận sức tung ra một quyền đập vào thân cây đại thụ.

‘Ầm’ một tiếng, cây đại thụ bị Trương Thuận đánh vỡ vụn ngay giữa không trung, mảnh vụn bay tán loạn, mà hắn cũng vững vàng rơi xuống mặt đất.

“Hay”.

Tiếp đó phía sau lập tức truyền tới tiếng reo hò của đám đông.

Lần này, khuôn mặt của Trương Thuận càng trở nên vặn vẹo khó coi.

Chỉ thấy hắn hét về phía Lương Thông: “Ai kêu ông làm vậy?”

Sắc mặt Lương Thông chợt thay đổi, đáp lạnh băng: “Tôi không ra tay, không lẽ lại giương mắt nhìn người của anh cứ như vậy chết đi sao?”

“Bọn họ là quân nhân, đây là sứ mệnh của họ, không cần các người phải lo lắng, lập tức lùi ra phía sau cho tôi nếu không sẽ xử lý theo quân pháp”, Trương Thuận trầm giọng nói.

Người trong giới võ đạo Tây Sơn đều nhìn Trương Thuận với ánh mắt sững sờ, Lương Thông cứu mạng thuộc hạ của hắn ta nhưng hắn lại tỏ thái độ gay gắt với nhóm người Lương Thông như vậy có phải là điên rồi hay không?

Lục Hi cũng cau chặt mày, Trương Thuận dường như đã trầm luân vào ma chướng, thật không thể hiểu nổi, tuy nhiên tình hình trước mắt đã không cho phép anh suy nghĩ nhiều thêm nữa, vượn khổng lồ đang phi nhanh và đã gần như bổ nhào về phía nhóm cảnh sát đặc nhiệm, chuẩn bị buông tay tàn sát.

Lục Hi dồn sức vận khí, lòng bàn tay lại một lần nữa ngưng kết ra một ngọn thương dài mười mét, anh giậm chân nhảy vọt lên hơn mười trượng liền đuổi theo con vượn khổng lồ.

Lúc này Trương Thuận lại hạ lệnh: “Tên lửa dồn bắn, những người khác công kích tự do”.

Theo mệnh lệnh của Trương Thuận, tên lửa lại được phóng lên, những cảnh sát đặc nhiệm khác cùng đủ các loại vũ khí trong tay cũng không ngừng vang lên từng trận ‘bang bang bang’, điên cuồng tấn công về phía vượn khổng lồ.

Lúc này Lương Thông cũng hầm hầm giận dữ, ông ta còn đứng trước mặt những người này nhưng Trương Thuận căn bản không quan tâm tới sống chết của ông ta.

Thế nhưng ông ta vẫn đè nén lửa giận, nhảy vọt lên rồi đáp xuống một cây đại thụ, trên người lấp lánh ánh sáng trắng, bàn tay ngưng kết ra hai chiếc mã tấu, thân dao bùng cháy ngọn lửa màu trắng, sẵn sàng truy cản vượn khổng lồ lao tới bất cứ lúc nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.