Tuy trong lòng anh buồn cười, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nói: “Bớt mồm lại”.
“Vâng vâng vâng”, Donbakara thấy Lục Hi sầm mặt lại thì lập tức im mồm.
Sau đó, Lục Hi trích ngón trỏ rồi nhỏ một giọt máu màu vàng kim, phun ra một đoạn tiếng rồng. Chỉ thấy máu ngưng tụ ra một cái bùa chữ, chia làm hai nửa, một nửa đi vào trán Donbakara, một nửa đi vào tay của Lục Hi rồi biến mất.
“Uống giọt máu này đi”.
Lục Hi nói xong, giọt máu tươi kia bay về phía Donbakara.
Donbakara khiếp sợ nuốt vào, sau đó nói: “Không ngờ chủ nhân lại biết nói tiếng rồng”.
Lục Hi cười lạnh: "Mày tưởng rằng mình là người duy nhất hiểu được tiếng rồng à?"
"Chủ nhân thật sự quá vĩ đại mà, vậy mà còn hiểu được tiếng rồng, sớm biết ngài là một sự tồn tại vĩ đại như vậy thì ngay lần đầu tiên ta đã ngoan ngoãn thần phục dưới chân ngài, làm sao còn dám khiêu khích ngài đây?"
Donbakara lập tức tâng bốc.
Gương mặt Lục Hi lạnh tanh không lộ chút cảm xúc nhưng trong lòng lại đang thầm đắc ý, không phải ai cũng có năng lực khiến Donbakara khuất phục.
Mà Lục Hi không giết chết nó dùng làm vật hiến tế chủ yếu là cân nhắc tới việc Donbakara đã không còn là một linh thú bình thường nữa, trí tuệ của nó hoàn toàn giống với loài người và có tiềm lực tiến hóa thành một con rồng khổng lồ cấp cao, nếu cứ như vậy giết đi thực sự có phần đáng tiếc.
Tuy rằng hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602954/chuong-967.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.